Vietnamese: Vietnamese Unlocked Dynamic Bible

Updated ? hours ago # views See on DCS Draft Material

MÁC

Chapter 1

1-2 Đây là tin mừng về Giê-xu Christ, Con của Đức Chúa Trời. Nhà tiên tri Ê-sai đã nói về tin mừng này khi ông viết: "Hãy nghe đây! Ta sẽ sai sứ giả đến trước Con, Người sẽ chuẩn bị lòng dân chúng để chào đón Con. 3 Người sẽ gọi những ai nghe mình từ trong hoang mạc rằng, ‘Hãy làm cho mình sẵn sàng để chào chào đón Chúa.'" 4 Người sứ giả mà Ê-sai đề cập đến chính là Giăng. Dân chúng gọi ông là “Người Làm Báp-têm. ” Giăng ở trong hoang mạc; ông làm báp-têm cho dân chúng và nói với họ rằng, “Hãy đau buồn vì mình đã phạm tội và quyết định đừng phạm tội nữa để Đức Chúa Trời có thể tha thứ cho anh em. ” 5 Rất nhiều người từ khu vực Giu-đê và thành Giê-ru-sa-lem đã đi ra hoang mạc để nghe Giăng nói. Nhiều người trong số những người đã nghe ông đồng ý rằng họ đã phạm tội. Rồi Giăng làm báp-têm cho họ dưới sông Giô-đanh. 6 Giăng mặc trang phục thô ráp làm từ lông lạc đà và đeo một dây nịt da ngang hông. Ông ăn châu chấu và mật ong mà ông kiếm được trong vùng hoang mạc đó. 7 Ông rao giảng rằng: “Chẳng bao lâu nữa một Đấng rất vĩ đại sẽ đến. Tôi chẳng là gì cả khi so sánh với Ngài. Tôi thậm chí không đáng khom người xuống để tháo giày cho Ngài. 8 Tôi làm báp-têm cho anh em bằng nước, nhưng Ngài sẽ làm báp-têm cho anh em bằng Thánh Linh.” 9 Trong thời gian Giăng rao giảng, Chúa Giê-xu đến từ Na-xa-rét, một thị trấn trong vùng Ga-li-lê. Ngài đến chỗ Giăng đang rao giảng và Giăng đã làm báp-têm cho Ngài dưới sông Giô-đanh. 10 Ngay sau khi Chúa Giê-xu lên khỏi nước, Ngài thấy trời mở ra và Thánh Linh của Đức Chúa Trời đáp xuống lên Ngài. Thánh Linh của Đức Chúa Trời đến trong hình dạng của chim bồ câu. 11 Đức Chúa Trời phán xuống từ trời rằng: "Con là Con Trai Ta, là Con được Ta yêu quý. Ta rất hài lòng về con.” 12 Rồi Thánh Linh của Đức Chúa Trời đưa Chúa Giê-xu ra hoang mạc. 13 Ngài ở đó trong bốn mươi ngày. Trong thời gian đó, quỷ Sa-tan cứ cám dỗ Ngài. Có các thú rừng ở đó, và các thiên sứ thì chăm lo cho Ngài. 14 Sau đó, khi Giăng đã bị bỏ tù, Chúa Giê-xu đi đến Ga-li-lê. Tại Ga-li-lê, Ngài rao giảng tin mừng của Đức Chúa Trời. 15 Ngài nói rằng: "Cuối cùng thì thời điểm đã đến. Chẳng bao lâu nữa Đức Chúa Trời sẽ cho thấy Ngài chính là Vua. Hãy đau buồn về việc anh em đã phạm tội và quyết định đừng phạm tội nữa để Đức Chúa Trời có thể tha thứ cho anh em. Hãy tiếp nhận tin mừng.” 16 Một ngày nọ, trong lúc Chúa Giê-xu đang đi dọc mé biển Ga-li-lê, Ngài thấy có hai người, đó là Si-môn và người em tên là Anh-rê. Họ đang thả lưới của mình xuống biển. Họ kiếm sống bằng nghề đánh bắt cá. 17 Chúa Giê-xu bảo họ: “Hãy đi với Thầy, rồi Thầy sẽ dạy cho anh em cách gom nhóm những con người lại, cũng giống như anh em đánh bắt cá vậy." 18 Tức thì, họ bỏ lưới của mình và họ đi theo Ngài. 19 Sau khi họ đi thêm một quãng nữa, Chúa Giê-xu lại thấy hai người khác, là Gia-cơ và em của ông là Giăng. Họ là những con trai của một người tên là Xê-bê-đê. Cả hai người đang ở trên thuyền vá lưới. 20 Vừa khi Chúa Giê-xu thấy họ, Ngài bảo họ đi theo Ngài. Vì vậy, họ để cha mình lại trên thuyền với những người phụ việc và đi với Chúa Giê-xu. 21 Chúa Giê-xu và các môn đồ vào một thị trấn gần đó có tên là Ca-bê-na-um. Vào ngày Sa-bát sau, Ngài đến nhà hội và bắt đầu dạy dỗ những người đã nhóm lại ở đó. 22 Họ kinh ngạc về cách dạy dỗ của Ngài. Ngài dạy như một giáo sư dựa trên những gì chính Ngài biết rõ. Ngài không dạy như những người dạy luật Do Thái, là người chỉ biết lặp lại những điều mà người khác đã từng dạy. 23 Trong nhà hội nơi Chúa Giê-xu dạy dỗ có một người bị tà linh điều khiển. Người bị tà linh ám bắt đầu la lên rằng, 24 "Này, Giê-xu từ Na-xa-rét kia! Tà linh chúng tôi chẳng liên can gì đến Ngài! Ngài đến để hủy diệt chúng tôi sao? Tôi biết Ngài là ai. Ngài là Đấng Thánh từ Đức Chúa Trời đến!" 25 Chúa Giê-xu quở trách tà linh đó, nói rằng: “Hãy im đi và ra khỏi anh ta! ” 26 Tà linh vật mạnh anh ta. Nó hét lên thật to và rồi ra khỏi anh ta và bỏ đi. 27 Mọi người có mặt ở đó đều kinh ngạc. Vì vậy, họ bàn tán với nhau, nói rằng: “Việc này thật lạ lùng! Ông ấy không chỉ giảng dạy một cách mới mẻ và đầy thẩm quyền, mà còn ra lệnh cho tà linh và chúng phải vâng theo!" 28 Chẳng bao lâu sau, những người này đã nói cho rất nhiều người khác ở khắp vùng Ga-li-lê về những việc mà Chúa Giê-xu đã làm. 29 Sau khi rời nhà hội, Chúa Giê-xu, Si-môn, Anh-rê đã cùng với Gia-cơ và Giăng đến thẳng nhà của Si-môn và Anh-rê. 30 Mẹ vợ của Si-môn đang nằm trên gường bởi vì bạ bị sốt cao. Lập tức, có người cho Chúa Giê-xu biết về bệnh tình của bà. 31 Chúa Giê-xu đến nơi bà nằm, cầm lấy tay bà rồi đỡ bà dậy. Tức thì bà khỏe lại, không còn sốt nữa và bắt tay vào phục vụ mọi người. 32 Tối hôm đó, sau khi mặt trời đã lặn, một số người đem đến cho Chúa Giê-xu nhiều người bệnh khác cùng với những người bị tà linh điều khiển. 33 Có vẻ như mọi người sống trong thị trấn đang tụ tập lại ở nơi cửa nhà Si-môn. 34 Chúa Giê-xu chữa lành nhiều người bị đủ thứ bệnh khác nhau. Ngài cũng đuổi nhiều tà linh ra khỏi người bị ám. Ngài không cho các quỷ nói cho dân chúng biết về Ngài, vì chúng biết Ngài là Đấng Thánh từ Đức Chúa Trời đến. 35 Chúa Giê-xu thức dậy từ rất sớm vào sáng hôm sau trong khi trời vẫn còn tối. Ngài ra khỏi nhà và đi xa khỏi thị trấn đến một nơi không có người. Tại đó Ngài cầu nguyện. 36 Si-môn và các đồng bạn đi tìm Ngài. 37 Khi đã tìm được Ngài họ nói: "Mọi người trong thị trấn đang tìm Thầy.” 38 Ngài nói với họ: “Chúng ta cần phải đến các thị trấn quanh đây để Thầy có thể rao giảng tại đó nữa. Đó là lý do Thầy đến đây. ” 39 Thế là họ đi khắp vùng Ga-li-lê. Trong khi họ đi, Chúa Giê-xu giảng dạy trong các nhà hội và đuổi những tà linh ra khỏi người bị ám. 40 Một ngày nọ, có người kia mắc một chứng bệnh nghiêm trọng về da gọi là bệnh hủi đi đến với Ngài. Anh quỳ xuống trước Chúa Giê-xu và van nài Ngài, nói rằng: “Xin chữa lành tôi, vì Ngài có thể chữa lành tôi nếu Ngài muốn! ” 41 Chúa Giê-xu cảm thấy thương xót anh. Ngài đưa tay ra chạm vào anh. Rồi Ngài nói với anh: “Vì tôi muốn chữa lành cho anh, nên anh được lành! ” 42 Tức thì người đó được lành bệnh! Anh ta không còn là người bị hủi nữa! 43 Chúa Giê-xu nghiêm khắc căn dặn anh trước khi cho anh đi. 44 Đây là lời Ngài đã nói với anh: "Đừng cho ai biết chuyện vừa xảy ra. Thay vào đó, hãy đến nơi thầy tế lễ và cho ông ta biết để ông khám cho anh. Sau đó hãy dâng lễ như Môi-se đã truyền với những người được lành bệnh hủi. Đây sẽ là lời chứng cho cộng đồng rằng anh đã được lành.” 45 Người kia không vâng theo lời chỉ dạy của Chúa. Anh bắt đầu đi nói cho nhiều người biết thể nào Chúa Giê-xu đã chữa bệnh cho mình. Kết quả là Chúa Giê-xu không thể đi vào các thị trấn một cách công khai nữa vì đám đông sẽ vây lấy Ngài. Thay vào đó, Ngài ở bên ngoài các thị trấn, tại những nơi không có người sinh sống. Nhưng dân chúng từ khắp nơi trong vùng cứ kéo đến nơi Ngài.

Chapter 2

1 Mấy ngày sau, Chúa Giê-xu quay lại thành Ca-bê-na-um. Tin Chúa Giê-xu trở về và đang ở tại nhà được dân chúng lan truyền đi rất nhanh. 2 Chẳng bao lâu, có rất đông người tụ tập lại nơi Chúa Giê-xu đang ở. Số người đông đến nỗi ngôi nhà chật cứng. Chẳng còn chỗ đứng, thậm chí ở xung quanh lối ra vào. Chúa Giê-xu rao giảng sứ điệp của Đức Chúa Trời cho họ. 3 Có mấy người đi đến nhà gặp Chúa Giê-xu đem theo một người bị bại liệt. Bốn người khiêng anh ta trên một tấm chiếu. 4 Họ không thể đưa người này đến gần Chúa Giê-xu bởi vì đám đông dân chúng đang tụ tập. Vì vậy, họ leo lên mái nhà và khoét một lỗ lớn trên mái nhà ngay chỗ Chúa Giê-xu ngồi. Họ dòng người bại trên tấm chiếu xuống trước mặt Chúa Giê-xu qua lỗ hổng ấy. 5 Khi Chúa Giê-xu thấy những người này tin rằng Ngài có thể chữa lành cho người bại thì Ngài nói với người bại rằng: “Này con của Ta, Ta đã tha tội cho con rồi!" 6 Có một số người dạy luật Do Thái đang ngồi ở đó. Họ thầm nghĩ trong lòng rằng, 7 "Người này nghĩ mình là ai cơ chứ? Hắn ta quá kiêu ngạo và xúc phạm Đức Chúa Trời khi nói điều đó! Chỉ có Đức Chúa Trời mới có thể tha tội mà thôi!" 8 Tức thì Chúa Giê-xu tự biết điều họ đang nghĩ. Ngài nói với họ: “Sao các ông lại nghĩ như vậy? 9 Điều nào dễ nói cho tôi hơn: ‘Ta đã tha tội cho con’ hay ‘Hãy đứng dậy, cầm chiếu lên rồi đi đi’? 10 Tôi sẽ cho các ông thấy rằng Con Người ở dưới đất này có quyền để tha tội. ” Rồi Ngài nói với người bại rằng, 11 "Hãy đứng dậy, cầm chiếu lên và đi về nhà đi!" 12 Người bại tức thì đứng dậy! Anh cầm chiếc chiếu lên rồi đi về, trước sự chứng kiến của tất cả mọi người có mặt tại đó. Tất cả họ đều kinh ngạc, ngợi khen Đức Chúa Trời và nói với nhau: "Chúng ta chưa bao giờ chứng kiến bất cứ việc nào giống như việc mới vừa xảy ra!” 13 Chúa Giê-xu rời khỏi Ca-bê-na-um và đi dọc theo bờ biển Ga-li-lê. Một đám đông dân chúng đến với Ngài và Ngài dạy dỗ họ. 14 Khi đang đi, Ngài trông thấy một người tên là Lê-vi, con trai của A-phê. Anh ta đang ngồi làm việc tại văn phòng làm việc là nơi anh thu thuế. Chúa Giê-xu nói với anh: “Hãy đi theo Thầy. ” Anh đứng dậy và đi theo Chúa Giê-xu. 15 Sau đó, Chúa Giê-xu dùng bữa tại nhà của Lê-vi. Có nhiều kẻ có tội và nhân viên thu thuế cùng ăn với Chúa Giê-xu và các các môn đồ Ngài. 16 Những người dạy luật Do Thái và những thành viên của phe Pha-ri-si nhìn thấy Chúa Giê-xu dùng bữa với những người có tội và những người thu thuế. Họ hỏi các các môn đồ của Chúa Giê-xu rằng, “Sao ông ấy lại ăn uống với người có tội và những người thu thuế như vậy?” 17 Sau khi Chúa Giê-xu nghe được điều họ thắc mắc đó, Ngài nói với các thầy dạy luật Do Thái rằng: “Người khỏe mạnh không cần đến bác sĩ. Trái lại, người đau yếu mới cần đến bác sĩ. Tôi không đến để mời những người nghĩ rằng mình là công chính, nhưng để mời những người biết rằng mình có tội đến với tôi.” 18 Trong khoảng thời gian này, các các môn đồ của Giăng, Người Làm Báp-têm, và một số người khác thuộc phe Pha-ri-si đang kiêng ăn như họ vẫn thường làm. Có mấy người đến với Chúa Giê-xu và hỏi Ngài: “Các môn đồ của Giăng và người phe Pha-ri-si có lệ kiêng ăn. Tại sao các môn đồ của Thầy không kiêng ăn? ” 19 Chúa Giê-xu nói với họ: “Khi một người nam cưới một người nữ, những người bạn của anh này chắn chắn sẽ không kiêng ăn cử uống đang khi anh ta vẫn còn ở đó với họ. Tiệc cưới là thời điểm mọi người ăn uống và xung vui với chàng rễ. Đó không phải là lúc kiêng ăn, đặc biệt là khi chàng rễ còn ở với họ. 20 Nhưng một ngày nào đó, chàng rễ sẽ được đem đi xa khỏi họ. Trong những ngày đó, họ sẽ kiêng ăn." 21 Chúa Giê-xu nói tiếp với họ: “Chẳng ai lấy một mảnh vải chưa bị rút lại để vá vào lỗ thủng trên bộ đồ cũ. Nếu họ làm vậy, khi họ đem giặt bộ đồ đó, miếng vá sẽ co rút lại và mảnh vải mới sẽ làm cho vải cũ rách thêm nữa. Kết quả là lỗ thủng thậm chí sẽ lớn thêm! 22 Tương tự, chẳng ai chứa rượu mới trong túi da cũ. Nếu họ làm vậy, rượu mới sẽ làm vỡ túi da vì túi không giãn ra được khi rượu lên men và giãn nở. Kết quả là cả rượu và túi da đều mất! Trái lại, người ta phải chứa rượu mới trong túi da mới!” 23 Một ngày Sa-bát nọ, Chúa Giê-xu cùng các các môn đồ Ngài đang đi ngang qua một số đồng ruộng. Khi họ đang đi qua những cánh đồng này, các các môn đồ có bứt mấy bông lúa. 24 Một số người phe Pha-ri-si nhìn thấy điều họ đang làm và nói với Chúa Giê-xu: "Hãy xem kìa! Họ đang vi phạm luật Do Thái về ngày Sa-bát. Tại sao họ lại làm như vậy?” 25 Chúa Giê-xu nói với họ: “Bộ các ông chưa đọc Kinh thánh nói về vua Đa-vít và những người đi theo vua khi họ bị đói hay sao? 26 Trong thời A-bi-tha làm thầy tế lễ thượng phẩm, Đa-vít đã vào nhà Đức Chúa Trời và xin được ăn một ít bánh. Thầy tế lễ thượng phẩm đã đem cho ông một phần bánh trước đó đã được đặt ở trước mặt Đức Chúa Trời. Theo luật của chúng ta thì chỉ có các thầy tế lễ mới được ăn bánh đó! Nhưng Đa-vít đã ăn một ít. Rồi ông cũng chia một ít cho những người đi với mình." 27 Chúa Giê-xu nói thêm với họ: “Ngày Sa-bát được thiết lập vì nhu cầu của con người. Con người không được tạo dựng nên để đáp ứng các yêu cầu của ngày Sa-bát! 28 Thế nên, nói cho rõ thì Con Người là Chúa, thẩm chí của cả ngày Sa-bát nữa!"

Chapter 3

1 Vào một ngày Sa-bát khác, Chúa Giê-xu lại đi vào nhà hội. Có một người tại đó bị teo bàn tay. 2 Một số người thuộc phe Pha-ri-si chăm chú theo dõi Ngài để xem liệu Ngài có chữa lành cho anh ta vào ngày Sa-bát hay không; họ muốn tìm dịp để cáo buộc Ngài làm điều gì đó sai trật. 3 Chúa Giê-xu nói với người bị teo tay rằng: “Hãy đứng dậy tại đây trước mặt mọi người! ” Thế nên, anh ta đứng lên. 4 Rồi Chúa Giê-xu nói với mọi người rằng: “Các điều luật mà Đức Chúa Trời ban cho Môi-se dạy con người ta làm điều lành trong ngày Sa-bát hay là làm điều ác? Các điều luật đó cho phép chúng ta cứu mạng người ta vào ngày Sa-bát hay cho phép chúng ta từ chối cứu giúp họ và bỏ mặc cho họ chết? ” Nhưng họ không trả lời. 5 Ngài nhìn mọi người xung quanh cách giận dữ. Ngài rất thất vọng vì họ cố chấp, không sẵn lòng để giúp anh ta. Thế nên, Ngài nói với anh ta rằng: “Hãy đưa bàn tay của anh ra! ” Khi anh chìa bàn tay bị teo của mình ra thì nó bình thường trở lại! 6 Những người phe Pha-ri-si rời khỏi nhà hội. Họ lập tức gặp gỡ một số người Do Thái ủng hộ Hê-rốt An-ti-ba, là người cai trị xứ Ga-li-lê. Cùng với nhau, họ bàn tính cách để có thể giết Chúa Giê-xu. 7 Chúa Giê-xu và các các môn đồ của Ngài rời khỏi thị trấn đó và đi đến một khu vục xa hơn dọc theo biển Ga-li-lê. Một đoàn dân rất đông đi theo Ngài. Những người đi theo Ngài đến từ Ga-li-lê và Giu-đê, 8 từ Giê-ru-sa-lem, từ các thị trấn trong xứ Giu-đê, từ xứ Y-đu-mê, từ vùng đất trên bờ phía đông sông Giô-đanh và từ vùng xung quanh hai thành phố Ty-rơ và Si-đôn. Hết thảy họ đến với Ngài vì họ đã nghe về những việc Ngài làm. 9-10 Vì Ngài đã chữa lành nhiều người, nên những người mắc đủ thứ bệnh khác chen lấn nhau lên phía trước để được chạm vào Ngài. Họ tin rằng chỉ cần chạm vào Ngài thôi cũng sẽ khiến họ được lành bệnh. Vì vậy, Ngài bảo các các môn đồ sửa soạn cho Ngài một chiếc thuyền nhỏ để đám đông không giẫm đạp lên Ngài khi họ chen nhau lên phía trước để chạm vào Ngài. 11 Mỗi khi tà linh thấy Chúa Giê-xu, chúng đều khiến những người bị chúng điều khiển sấp mình xuống trước Ngài và kêu Ngài kêu lớn tiếng rằng: “Ông là Con Đức Chúa Trời! ” 12 Chúa Giê-xu nghiêm khắc ra lệnh cho các tà linh rằng chúng không được nói cho bất cứ người nào biết Ngài là ai. 13 Chúa Giê-xu đi lên núi. Khi đi, Ngài gọi những người Ngài muốn cùng đi với Ngài và họ đi theo Ngài. 14 Ngài chỉ định mười hai người để ở với Ngài và để Ngài sai họ ra đi giảng đạo. Ngài gọi họ là các sứ đồ. 15 Ngài cũng ban cho họ quyền năng để họ có thể đuổi những tà linh ra khỏi người ta. 16 Đây là mười hai người Ngài đã chỉ định: Si-môn, người được Ngài đặt cho tên mới là Phi-e-rơ; 17 Gia-cơ, con trai của Xê-bê-đê, và Giăng, là em của Gia-cơ, với hai người Ngài đặt cho một tên mới đó là, ‘Những người như sấm sét’ bởi vì lòng nhiệt thành cháy bỏng của họ; 18 Anh-rê, em trai của Phi-e-rơ; Phi-líp; Ba-thê-lê-my; Ma-thi-ơ; Thô-ma; một Gia-cơ khác, là con trai của A-phê; Tha-đê; Si-môn thành viên nhóm Xê-lốt; 19 và Giu-đa Ích-ca-ri-ốt, người về sau phản bội lại Ngài. 20 Chúa Giê-xu cùng các môn đồ đi đến một ngôi nhà. Một lần nữa đám đông lại tụ tập tại nơi Ngài đang ở. Nhiều người chen chúc xung quanh Ngài. Ngài và các các môn đồ thậm chí không có thì giờ để ăn. 21 Khi người thân của Ngài nghe về điều này, họ đến để đưa Ngài về nhà vì một số người nói rằng Ngài bị điên. 22 Một số thầy dạy luật Do Thái từ Giê-ru-sa-lem xuống. Họ đã nghe nói rằng Chúa Giê-xu đuổi những tà linh ra khỏi người ta. Vì vậy, họ nói với mọi người: “Bê-ên-xê-bun, chúa tể các tà linh, đang điều khiển Giê-xu. Nó là kẻ ban cho Giê-xu quyền năng để đuổi tà linh ra khỏi người ta!” 23 Chúa Giê-xu cho gọi những người đó đến. Ngài nói với họ bằng những ẩn dụ rằng, “Làm thế nào Sa-tan lại đi đuổi Sa-tan? 24 Nếu người sống trong cùng một đất nước mà tranh chiến với nhau, thì đất nước đó không còn là một quốc gia thống nhất. 25 Nếu những người sống trong cùng một nhà xâu xé nhau, thì chắc chắn họ sẽ không còn ở chung với nhau như một gia đình. 26 Cũng vậy, nếu Sa-tan và các tà linh của nó tranh chiến với nhau, thì thay vì mạnh mẽ, nó sẽ trở nên suy yếu. 27 Không ai có thể vào nhà của một người có sức mạnh để lấy đi tài sản của người đó nếu ngay từ đầu chưa trói anh ta lại. Chỉ khi ấy người ta mới có thể cướp đi những thứ trong nhà của người có sức mạnh đó." 28 Chúa Giê-xu cũng nói rằng, “Hãy suy xét điều này cho thật cẩn thận! Người ta có thể phạm tội trong nhiều cách và họ có thể nói phạm đến Đức Chúa Trời. Đức Chúa Trời vẫn có thể tha thứ cho họ. 29 Nhưng nếu ai đó nói phạm đến Thánh Linh, thì Đức Chúa Trời sẽ không bao giờ tha thứ cho họ. Người đó sẽ mắc tội đời đời." 30 Chúa Giê-xu bảo cho họ biết như vậy vì họ nói rằng "tà linh đang điều khiển ông ấy!” 31 Mẹ của Chúa Giê-xu và các em của Ngài đã đến. Trong khi đứng bên ngoài, họ sai người vào nhà để gọi Ngài ra. 32 Một đám đông đang ngồi vây quanh Chúa Giê-xu. Một người trong họ nói với Ngài, “Mẹ và các em Thầy đang ở bên ngoài. Họ muốn gặp Thầy." 33 Chúa Giê-xu hỏi họ: “Ai là mẹ tôi? Ai là anh em tôi? 34 Sau khi nhìn những người đang ngồi xung quanh, Ngài phán: “Hãy xem đây này! Các người là mẹ tôi và là anh em của tôi. 35 Những ai làm điều Đức Chúa Trời muốn là anh em, chị em và là mẹ tôi!”

Chapter 4

1 Một lần khác, Chúa Giê-xu bắt đầu dạy dỗ dân chúng dọc theo bờ biển Ga-li-lê. Khi Ngài đang dạy, một đoàn dân rất đông tụ tập lại xung quanh Ngài. Ngài lên một chiếc thuyền và đẩy thuyền ra khỏi bờ. Rồi Ngài ngồi xuống ở trên thuyền để có thể nói với dân chúng rõ ràng hơn. Còn dân chúng thì ở trên bờ gần mé nước. 2 Ngài dạy họ nhiều ẩn dụ. Trong khi dạy dỗ họ, Ngài kể cho họ ẩn dụ này: 3 "Hãy lắng nghe câu chuyện này: Có một người ra đồng gieo giống. 4 Trong khi rải giống xuống đất, một số hạt rơi trên đường đi. Rồi chim trời đến và ăn các hạt giống đó. 5 Một số hạt khác rơi xuống chỗ không có nhiều đất thịt trên mặt đá sỏi. Các hạt giống nảy mầm rất nhanh vì mặt trời nhanh chóng sưởi ấm chỗ đất ẩm nhưng lại không sâu đó. 6 Nhưng khi mặt trời chiếu lên các cây con này thì chúng bị khô đi. Rồi chúng tàn héo vì không có rễ ăn sâu vào lòng đất. 7 Trong khi anh gieo, cũng có những hạt giống rơi xuống khu đất có nhiều rễ của những cây gai. Các hạt giống này lớn lên, nhưng các cây gai cũng mọc lên và làm chết nghẹt các cây tốt. Cho nên những cây này chẳng cho ra hạt. 8 Nhưng khi anh gieo, cũng có một số hạt giống rơi vào phần đất tốt. Kết quả là, chúng nảy mầm, và lớn lên mạnh mẽ, rồi chúng sinh ra rất nhiều hạt. Một số cây sinh ra số hạt gấp ba mươi lần số hạt người đó gieo trồng. Một số sinh ra gấp sáu mươi lần. Số khác nữa sinh ra gấp trăm lần. ” 9 Rồi Chúa Giê-xu nói: "Nếu anh em muốn hiểu điều này thì anh em cần suy xét kỹ những gì tôi vừa nói." 10 Sau đó, khi chỉ có mười hai môn đồ và những người thân tín khác ở với Ngài, họ đã hỏi Ngài về các ẩn dụ. 11 Ngài nói với họ: “Với anh em, Thầy sẽ giải thích sứ điệp về cách Đức Chúa Trời tỏ ra Ngài là một vị Vua, nhưng với những người khác, Thầy chỉ nói các ẩn dụ. 12 Khi họ thấy những điều Thầy làm, họ sẽ không học được gì. Khi họ nghe những gì Thầy nói, họ sẽ không hiểu. Nếu họ học biết được hoặc hiểu được, họ sẽ đau buồn vì mình đã phạm tội và quyết định ngưng phạm tội và Đức Chúa Trời sẽ tha thứ cho họ." 13 Ngài cũng nói với các môn đồ rằng, “Anh em không hiểu ẩn dụ này sao? Vậy làm sao nào anh em hiểu được khi Thầy dạy anh em các ẩn dụ khác? 14 Trong ẩn dụ mà Thầy kể đó, người gieo giống đại diện cho người đi dạy sứ điệp của Đức Chúa Trời cho người khác. 15 Có những người giống như con đường đi nơi một số hạt giống rơi xuống. Khi họ nghe sứ điệp của Đức Chúa Trời, Sa-tan liền đến và khiến họ quên đi những điều mình đã nghe. 16 Một số người thì giống như chỗ chỉ có ít đất thịt trên bề mặt, còn bên dưới là đá sỏi. Khi họ nghe sứ điệp của Đức Chúa Trời, họ liền vui mừng nhận lấy. 17 Nhưng vì sứ điệp không ăn sâu vào, nên họ chỉ tin được một thời gian ngắn. Họ giống như những cây không có rễ sâu. Khi người khác ngược đãi họ hoặc khiến họ khốn đốn bởi vì họ tin sứ điệp của Đức Chúa Trời, thì những người chịu khổ đó sẽ chẳng mấy chốc không còn tin sứ điệp của Đức Chúa Trời nữa. 18 Một số người thì giống như đất có đầy cỏ gai trong đó. Những người này nghe sứ điệp của Đức Chúa Trời, 19 nhưng họ lại ao ước được giàu có và họ muốn sở hữu nhiều thứ khác nữa. Cho nên họ chỉ bận tâm về những thứ mình có và họ quên mất sứ điệp của Đức Chúa Trời cũng như làm những điều mà Đức Chúa Trời muốn họ làm. 20 Nhưng một số người thì giống như đất tốt. Họ nghe sứ điệp của Đức Chúa Trời, họ tiếp nhận và tin sứ điệp đó và họ làm những điều Đức Chúa Trời muốn họ làm. Họ giống như những cây tốt sản sinh ra ba mươi, sáu mươi hay cả trăm hạt." 21 Ngài kể cho họ một ẩn dụ khác: “Chẳng ai thắp đèn dầu rồi đem nó vào trong nhà đậy lại để che ánh sáng nó đi. Thay vào đó, họ đặt nó trên chân đèn để ánh sáng lan tỏa ra. 22 Tương tự, những điều được che đậy– một ngày kia mọi người sẽ biết chúng, và những chuyện đã xảy ra trong chỗ bí mật – một ngày kia mọi người nhìn thấy chúng như giữa ban ngày. 23 Nếu anh em muốn hiểu điều này, anh em cần xem xét kỹ những gì mình vừa nghe." 24 Rồi Ngài nói với họ, “Hãy cẩn thận suy xét những điều anh em nghe Thầy nói, vì anh em suy xét những gì Thầy nói ở mức độ nào thì Đức Chúa Trời sẽ cho anh em hiểu ở mức độ đó. Ngài thậm chí sẽ cho anh em hiểu biết còn hơn như thế nữa. 25 Những suy xét những gì Thầy nói và hiểu nó, Đức Chúa Trời sẽ cho họ hiểu thêm nữa. Nhưng những ai không suy xét cẩn thận những gì Thầy nói, họ thậm chí sẽ quên đi cả điều mà họ đã biết rồi." 26 Chúa Giê-xu cũng nói rằng, “Khi Đức Chúa Trời bắt đầu tỏ ra chính Ngài là Vua thì điều đó cũng giống một người kia đi gieo hạt giống xuống đất. 27 Sau đó, cứ đêm đến thì anh ta đi ngủ và sáng hôm sau lại thức dậy mà không bận tâm gì về các hạt giống ấy. Trong thời gian này, những hạt giống nảy mầm và lớn lên theo cách mà anh không hiểu được. 28 Đất tự nó sanh ra hoa mầu. Trước tiên là thân cây mọc lên. Kế đến là bông. Rồi bông kết thành hạt. 29 Khi hạt vừa chín thì anh sai người để thu hoạch chúng bởi vì mùa thu hoạch đã đến." 30 Chúa Giê-xu lại kể cho họ nghe thêm một ẩn dụ khác. Ngài nói: “Khi Đức Chúa Trời bắt đầu tỏ ra chính Ngài là Vua thì nó sẽ như thế nào? Thầy có thể sử dụng ẩn dụ nào để mô tả nó đây? 31 Nó cũng giống như những hạt cải. Anh em biết những hạt cải phát triển ra sao khi chúng ta gieo trồng chúng. Dầu hạt cải là trong số các hạt giống bé nhất, nhưng chúng lớn lên thành những cây rất to. 32 Sau khi chúng được trồng thì chúng lớn lên và rồi trở nên to lớn hơn các loại cây khác trong vườn. Chúng đâm ra những cành lớn đến nỗi chim chóc có thể làm tổ dưới bóng của chúng." 33 Chúa Giê-xu sử dụng nhiều ẩn dụ khi Ngài nói chuyện với dân chúng về sứ điệp của Đức Chúa Trời. Nếu họ hiểu được phần nào, thì Ngài lại tiếp tục kể thêm nữa. 34 Ngài luôn sử dụng ẩn dụ khi nói chuyện với họ. Nhưng Ngài giải thích mọi ẩn dụ cho các các môn đồ của Ngài khi chỉ có Ngài với họ. 35 Cùng ngày hôm đó, khi mặt trời sắp lặn, Chúa Giê-xu nói với các các môn đồ của Ngài rằng, “Chúng ta hãy đi qua bờ biển phía bên kia. ” 36 Chúa Giê-xu vốn đã ở trong thuyền thế nên họ rời khỏi đoàn dân và chèo hướng ra biển. Có một số người khác cùng đi với họ trên những thuyền khác. 37 Gió lớn nổi lên và sóng bắt đầu ập vào trong thuyền! Chẳng mấy chốc con thuyền gần đầy nước! 38 Chúa Giê-xu ở phía đuôi thuyền. Ngài đang ngủ, đầu kê trên gối. Vì vậy, họ đánh thức Ngài dậy và nói với Ngài rằng, “Thầy ơi! Thầy không lo chúng ta sắp mất mạng sao? ” 39 Chúa Giê-xu đứng dậy quở gió. Rồi Ngài phán với hồ rằng, “Hãy yên đi, lặng đi! ” Gió ngừng thổi và rồi mặt hồ lặng như tờ. 40 Ngài nói với các các môn đồ, “Sao anh em sợ? Anh em chưa có đức tin sao? 41 Họ rất kinh hãi. Họ nói với nhau rằng, “Người này là ai? Thậm chí sóng và gió cũng vâng lệnh người!"

Chapter 5

1 Chúa Giê-xu và các các môn đồ đến bờ bên kia của biển Ga-li-lê. Người dân ở đây được gọi là dân Giê-ra-sê sống gần chỗ họ lên bờ. 2 Khi Chúa Giê-xu bước ra khỏi thuyền, có một người từ nơi các ngôi mộ trong nghĩa trang đi tới. Những tà linh điều khiển anh ta. 3 Người này từ nghĩa trang đi ra vì anh sống trong các ngôi mộ. Dân chúng biết anh ta và thỉnh thoảng cũng tìm cách cầm giữ anh. Nhưng họ không thể cầm giữ anh được, thậm chí dùng dây xích cũng không thể. 4 Bất kỳ khi nào họ sử dụng xích và cùm thì anh ta bứt đứt tất cả. Anh mạnh đến nỗi chẳng ai có thể khống chế anh được. 5 Anh ở trong nghĩa trang cả ngày lẫn đêm. Anh thường la hét và dùng đá sắc cứa vào mình. 6 Khi anh trông thấy Chúa Giê-xu đang bước ra khỏi thuyền từ đàng xa, anh chạy ngay đến và quỳ xuống trước Ngài. 7-8 Chúa Giê-xu đã nói với tà linh rằng, “Tà linh ngươi, hãy ra khỏi người này!" Nhưng ma quỷ không chịu ra khỏi ngay. Nó kêu lớn tiếng rằng, “ Giê-xu, tôi biết rằng Ngài là Con Đức Chúa Trời, nên chúng ta chẳng có gì liên quan đến nhau cả. Hãy để cho tôi yên! Nhân danh Đức Chúa Trời, tôi xin Ngài. Đừng hành hạ tôi!” 9 Chúa Giê-xu hỏi nó: “Mày tên gì? ” Nó đáp: “Tên tôi là Quân Đoàn vì có rất nhiều tà linh chúng tôi đang ở trong người này. ” 10 Rồi các tà linh cứ nài nỉ Chúa Giê-xu, xin Ngài đừng đuổi chúng ra khỏi vùng đất đó. 11 Vào lúc ấy, có một đàn heo lớn đang ăn có trên sườn đồi gần đó. 12 Vì vậy, các tà linh xin Chúa Giê-xu, “Xin cho phép chúng tôi đến nhập vào đàn heo! ” 13 Chúa Giê-xu cho phép chúng làm điều đó. Thế là các tà linh ra khỏi người này và nhập vào đàn heo. Đàn heo này có đến khoảng hai ngàn con, đã lao qua vách đá rơi xuống hồ chết đuối hết cả. 14 Những người chăn heo chạy vào thị trấn và các thôn làng báo tin về việc đã xảy ra. Nhiều người đã đến để tận mắt chứng kiến việc gì đã xảy ra. 15 Họ đi đến chỗ của Chúa Giê-xu. Và họ thấy người mà trước đó bị tà linh điều khiển. Anh ta đang ngồi ở đó ăn mặc đàng hoàng và tâm thần tỉnh táo. Họ rất sợ hãi khi thấy mọi điều này. 16 Những người đã chứng kiến mọi việc kể lại chuyện đã xảy ra cho người bị tà linh ám trước đó. Họ cũng thuật lại những gì đã xảy đến cho đàn heo. 17 Thế là dân chúng nài xin Chúa Giê-xu rời khỏi vùng đất của họ. 18 Khi Chúa Giê-xu lên thuyền để rời khỏi, người trước đó bị tà linh ám nài nỉ Chúa Giê-xu: “Xin cho tôi đi cùng Ngài! 19 Nhưng Chúa Giê-xu không cho anh đi với Ngài. Thay vào đó, Ngài nói với anh rằng, “Hãy về nhà nơi gia đình anh và kể lại cho họ Đức Chúa Trời đã làm việc lớn cho anh là dường nào và cho họ biết Ngài đã đối đãi cách nhân từ với anh ra sao. ” 20 Thế là anh ta đi khắp khu vực Mười Thành trong vùng đó. Anh kể lại cho mọi người việc lớn mà Chúa Giê-xu đã làm cho mình. Ai nghe chuyện anh kể cũng đều kinh ngạc. 21 Chúa Giê-xu và các môn đồ đi thuyền trở lại bờ bên kia của biển Ga-li-lê, đến nơi mà họ đã ở trước đó. Khi họ cặp thuyền vào bờ, một đoàn người đông đã tập trung lại xung quanh Chúa Giê-xu. 22 Một trong những người lãnh đạo nhà hội tên là Giai-ru đã đến đó. Khi ông thấy Chúa Giê-xu, ông quỳ xuống nơi chân Ngài. 23 Rồi ông khẩn khoản nài xin Chúa Giê-xu rằng, “Con gái tôi bệnh và sắp chết! Xin hãy đến nhà tôi đặt tay của Thầy trên nó. Xin chữa lành và cứu sống nó! ” 24 Vậy là Chúa Giê-xu cùng các môn đồ đi với ông. Một đoàn dân đông đi theo và nhiều người chen lấn để đến gần Chúa Giê-xu. 25 Trong đám đông có một phụ nữ bị bệnh rối loạn xuất huyết. Trong suốt mười hai năm ngày nào chị cũng bị xuất huyết. 26 Trải qua năm tháng, chị đã chịu nhiều khổ sở khi các thầy thuốc chữa trị chọ chị. Chị đã tiêu hết tiền của mình để trả cho các thầy thuốc, nhưng sau tất cả những gì họ làm cho chị, thì chị lại còn bị nặng thêm thay vì đỡ hơn. 27 Khi chị nghe thấy Chúa Giê-xu chữa lành nhiều người, chị đã đi đến nơi Ngài đang có mặt và chen lấn trong đám đông để đến gần phía sau lưng Chúa Giê-xu. 28 Chị nghĩ rằng: “Nếu mình chạm vào Ngài, hoặc thậm chí chỉ cần chạm được áo của Ngài thôi, thì điều đó sẽ chữa lành bệnh cho mình. ” Vậy nên chị đã chạm vào áo của Chúa Giê-xu. 29 Tức thì chị ngưng xuất huyết. Đồng thời, chị cảm nhận bên trong mình rằng chị đã được lành bệnh. 30 Chúa Giê-xu cũng tức thì cảm nhận được bên trong mình rằng quyền năng của Ngài đã chữa lành cho ai đó. Vì vậy, Ngài quay lại giữa đám đông và hỏi: “Ai đã chạm vào áo của tôi? ” 31 Các các môn đồ đáp: "Thầy có thể thấy rằng rất nhiều người đang chen lấn nhau xung quanh thầy! Có thể nhiều người đã chạm vào Thầy! Vậy mà thầy còn hỏi: “Ai đã chạm đến tôi? ” 32 Nhưng Chúa Giê-xu cứ nhìn quanh để xem ai đã làm việc đó. 33 Người phụ nữ rất sợ sết và run rẩy. Chị quỳ xuống trước Ngài và nói cho Ngài biết việc mình đã làm. 34 Ngài nói với chị: “Con gái, vì con đã tin rằng Ta có thể chữa lành con, cho nên Ta đã chữa cho con đó. Con có thể về nhà với tấm lòng bình an, vì ta hứa rằng con sẽ không mắc lại chứng bệnh này.” 35 Trong lúc Chúa Giê-xu còn đang nói với người phụ nữ, một số người từ nhà của Giai-ru đến. Họ nói với Giai-ru rằng, “Con gái ông đã chết rồi. Thế nên không cần phải dẫn Thầy về nhà cho thêm phiền Thầy!" 36 Khi Chúa Giê-xu nghe được điều mấy người này nói, Ngài bảo Giai-ru: “Đừng nghĩ rằng hoàn cảnh này đã hết hy vọng! Hãy cứ tin rằng cháu bé sẽ sống! ” 37-38 Rồi Ngài chỉ cho phép ba môn đồ thân tín nhất, tức Phi-e-rơ, Gia-cơ và Giăng, theo Ngài đến nhà Giai-ru. Ngài không cho ai khác đi với Ngài. Sau khi họ đến gần nhà, Chúa Giê-xu thấy người ta đang sầu thảm. Một số người khóc lóc và số khác thì kêu gào. 39 Ngài vào nhà và nói với họ rằng, “Sao các người lại buồn rầu và khóc lóc như vậy? Đứa trẻ chưa chết đâu, nhưng nó chỉ đang ngủ mà thôi. ” 40 Người ta cười nhạo Ngài, vì họ biết rằng đứa trẻ đã chết. Ngài yêu cầu những người khác ra khỏi nhà. Rồi Ngài đưa cha, mẹ đứa trẻ và ba các môn đồ cùng đi vào phòng nơi đứa trẻ đang nằm. 41 Ngài cầm tay đứa trẻ và nói với nó bằng ngôn ngữ của nó: “Ta-li-tha cum! ” Nghĩa là: “Con gái nhỏ, thức dậy đi! ” 42 Tức thì bé gái đứng dậy và bước đi. (Chẳng có gì lạ khi cô bé có thể đi được, bởi vì đứa bé đã mười hai tuổi.) Khi điều này xảy ra, tất cả những người có mặt đều rất sửng sốt. 43 Chúa Giê-xu nghiêm khắc căn dặn họ, “Đừng nói cho ai biết về việc Thầy đã làm! ” Rồi Ngài bảo họ cho bé gái ăn chút gì đó.

Chapter 6

1 Chúa Giê-xu rời Ca-bê-na-um đi về quê hương của Ngài là Na-xa-rét. Các môn đồ cùng đi với Ngài. 2 Vào ngày Sa-bát, Ngài vào nhà hội và giảng dạy cho mọi người. Nhiều người nghe Ngài lấy làm kinh ngạc. Họ thắc mắc không biết mọi sự khôn ngoan và quyền năng để thực hiện các phép lạ của Ngài từ đâu mà có. 3 Họ nói: “Ông ấy chỉ là một người thợ mộc bình thường thôi! Chúng ta biết ông ấy và cả gia đình của ông ấy! Chúng ta biết Ma-ri mẹ của ông ta! Chúng ta cũng biết mấy người em trai của ông ấy là Gia-cơ, Giô-sê, Giu-đê và Si-môn! Và mấy cô em gái của ông ấy cũng sống ở đây với chúng ta! ” Thế là họ không hài lòng về Ngài. 4 Chúa Giê-xu nói với họ: “Thật đúng là người ta chỉ tôn trọng tôi và các tiên tri ở tại những nơi khác không phải là quê nhà của mình! Thậm chí là bà con và những người sống ngay trong nhà cũng không tôn trọng chúng tôi! ” 5 Vì vậy, mặc dầu Ngài có chữa bệnh cho mấy người ở đó, Ngài không thể thực hiện bất cứ phép lạ nào khác. 6 Ngài ngạc nhiên vì lòng vô tín của họ, nhưng Ngài đi qua các thôn làng để dạy dỗ họ. 7 Một ngày nọ, Ngài gọi mười hai các môn đồ lại và nói cho họ biết Ngài sẽ sai phái họ đi theo từng cặp để dạy dỗ dân chúng tại các thị trấn khác nhau. Ngài ban cho họ quyền năng để đuổi các tà linh ra khỏi người bị ám. 8-9 Ngài cũng chỉ dạy họ mang dép và đem theo gậy khi đi đường. Ngài bảo họ đừng đem theo thức ăn hay bao bị để đựng các nhu yếu phẩm, hay tiền bạc để trang trải cho chuyến đi. Ngài cũng không cho phép họ đem thêm áo ngoài. 10 Ngài cũng dặn họ rằng, “Khi anh em vào một thị trấn nào, nếu có ai đó mời anh em ở lại nhà họ, thì hãy vào nhà họ. Hãy ăn uống và ngủ nghỉ trong nhà đó cho đến khi anh em rời khỏi thị trấn. 11 Nơi nào dân chúng không tiếp đón anh em và nơi nào dân chúng không nghe anh em, thì anh em hãy phủi bụi khỏi chân mình khi rời khỏi nơi đó. Làm vậy tức anh em xác nhận rằng họ đã không tiếp đón anh em." 12 Thế là sau khi các các môn đồ đi đến các thị trấn, họ rao giảng rằng mọi người cần phải đau buồn vì mình đã phạm tội và cần quyết định dừng việc phạm tội lại, để Đức Chúa Trời có thể tha thứ cho họ. 13 Họ cũng đuổi nhiều tà linh ra khỏi người bị ám và xức dầu ô-liu cho nhiều người bệnh và chữa lành cho họ. 14 Lúc đó, vua Hê-rốt An-ti-ba nghe về những gì Chúa Giê-xu đang làm, vì nhiều người đang nói về việc ấy. Một số người nói về Chúa Giê-xu, rằng: “Ông ấy hẵn là Giăng, Người Làm Báp-têm! Giăng đã từ cõi chết sống lại! Đó là lý do ông ấy có quyền năng của Đức Chúa Trời để làm các phép lạ này! ” 15 Số khác thì nói về Chúa Giê-xu rằng, "Ông ấy là tiên tri Ê-li thời xưa, người được Đức Chúa Trời hứa sẽ sai đến một lần nữa. ” Cũng có người nói về Chúa Giê-xu rằng, “Không phải, ông ấy chỉ là một tiên tri khác, giống như một trong các tiên tri khác đã từng sống cách đây đã lâu.” 16 Khi nghe lời người ta bàn tán, bản thân vua Hê-rốt An-ti-ba nói rằng, “Người làm những phép lạ như vậy hẵn phải là Giăng thôi! Ta đã truyền cho lính chém đầu ông ấy, nhưng giờ thì ông ấy đã sống lại! ” 17 Trước đó không lâu, Hê-rốt đã cưới Hê-rô-đia, mặc dầu bà đã là vợ của Phi-líp, em trai vua. 18 Giăng luôn bảo Hê-rốt rằng, “Luật pháp của Đức Chúa Trời không cho phép vua lấy vợ của em mình khi ông ấy còn sống. ” Sau đó, vì Hê-rô-đia thúc giục vua tống giam Giăng vào ngục, nên chính Hê-rốt đã sai quân lính đến cùng Giăng. Họ bắt Giăng và nhốt ông vào trong ngục. 19 Nhưng vì Hê-rô-đia muốn trả thù Giăng hơn nữa, nên bà muốn có ai đó xử tử ông. Nhưng bà không thực hiện được vì khi Giăng bị giam trong ngục, thì Hê-rốt giữ cho ông được an toàn khỏi bà. 20 Hê-rốt làm thế vì ông sợ Giăng, vì ông biết rằng Giăng là người công chính nhiệt thành sống cho Đức Chúa Trời. Vua bị Giăng quấy rầy và không biết nên làm gì với ông, nhưng vua lại thích nghe Giăng nói. 21 Nhưng cuối cùng thì Hê-rô-đia cũng đã có thể làm cho Giăng bị xử tử. Một ngày nọ, khi mọi người tỏ lòng tôn kính Hê-rốt vào dịp sinh nhật của vua, vua cho mời những quan chức chính phủ quan trọng nhất, các lãnh đạo quân sự cấp cao nhất cùng những người có ảnh hưởng nhất trong vùng Ga-li-lê đến ăn uống và chung vui với vua. 22 Trong khi họ ăn uống, con gái của Hê-rô-đia vào sảnh và nhảy múa giúp vui cho vua và các khách mời. Cô khiến vua Hê-rốt và các khách mời hài lòng đến nỗi vua nói với cô, “Hãy cho ta biết con muốn gì, rồi ta sẽ cho!" 23 Vua cũng nói với cô rằng, “Bất cứ điều gì con xin, ta cũng sẽ cho con! Ta sẽ cho con đến phân nửa phần lãnh thổ ta sở hữu và cai quản, nếu con xin điều đó. ” 24 Cô gái lập tức rời khỏi sảnh và đi đến với mẹ mình. Cô nói cho mẹ biết điều vua đã nói, rồi hỏi mẹ: “Con nên xin gì đây?" Mẹ cô đáp: “Hãy xin vua ban cho con cái đầu của Giăng, Người Làm Báp-têm! ” 25 Cô gái nhanh chóng quay trở lại sảnh. Cô ra mắt vua và thưa: “Con xin vua truyền lệnh cho người đi chém đầu của Giăng Người Làm Báp-têm rồi đặt nó trên mâm đem đến cho con ngay!” 26 Vua vô cùng buồn rầu khi nghe điều cô cầu xin vì vua biết Giăng là người rất chính trực. Nhưng vua không thể từ chối điều cô yêu cầu vì vua đã hứa sẽ cho cô gái bất kỳ điều gì cô xin và các khách mời của vua đều nghe vua hứa như vậy. 27 Vì vậy, vua liền ra lệnh cho một người đi chém đầu Giăng và đem nó đến cho cô gái. Người này đi vào ngục và chém đầu Giăng. 28 Anh đặt nó trên mâm rồi đem trở lại sảnh và trao cho cô gái. Cô gái đem nó đến cho mẹ của mình. 29 Sau khi các các môn đồ của Giăng nghe về việc đã xảy ra, họ đến ngục lấy xác của Giăng, rồi họ đem đi mai táng. 30 Mười hai sứ đồ từ những các nơi trở về cùng Chúa Giê-xu. Họ thuật lại cho Ngài những việc mình đã làm cũng như những lời mình đã dạy cho dân chúng. 31 Ngài bảo họ, “Hãy đi với Thầy đến một nơi không ai sinh sống để chúng ta có thể ở riêng và nghỉ ngơi một lát! ” Ngài nói điều này vì nhiều người cứ liên tục tìm đến rồi đi, kết quả là Chúa Giê-xu và các môn đồ Ngài không có thì giờ để ăn uống hoặc làm bất kỳ việc gì khác. 32 Thế là họ cùng nhau lên thuyền đi đến một nơi không có ai sinh sống. 33 Nhưng nhiều người trông thấy họ rời đi. Họ cũng nhận ra đó chính là Chúa Giê-xu và các các môn đồ, họ cũng nhìn thấy nơi mà Ngài cùng các môn đồ đi đến. Vậy là, từ mọi thị trấn gần đó, họ chạy trước đến chỗ mà Chúa Giê-xu và các môn đồ sắp đến. Họ thậm chí còn đến đó trước Chúa Giê-xu và các các môn đồ. 34 Khi Chúa Giê-xu và các môn đồ ra khỏi thuyền, Chúa Giê-xu nhìn thấy đoàn dân rất đông này. Ngài cảm thấy thương xót họ bởi vì họ mất phương hướng, giống như chiên không có người chăn. Vì vậy, Ngài dạy dỗ họ nhiều điều. 35 Đến lúc chiều tà, các các môn đồ đến với Ngài và thưa rằng, “Nơi này là chỗ không ai sinh sống và bây giờ đã rất trễ rồi. 36 Vậy nên, hãy cho dân chúng đi về để họ có thể đi đến những nơi có người sinh sống quanh đây hoặc đến các thôn làng để mua thức ăn cho mình!" 37 Nhưng Ngài đáp lời họ rằng, “Không, chính anh em phải cho họ ăn! Họ đáp lời Ngài rằng, “Chúng ta không thể mua đủ bánh cho đoàn người này ăn, cho dù chúng ta có số tiền tương đương với khoảng lương 200 ngày công của một người thợ! 38 Nhưng Ngài hỏi họ, “Anh em có bao nhiêu ổ bánh? Hãy đi và xem thử đi! ” Họ đi kiểm trả rồi báo lại với Ngài, “Chúng ta chỉ có năm cái bánh và hai con cá đã nấu chín!” 39 Ngài hướng dẫn cho các môn đồ bảo mọi người ngồi xuống trên bãi cỏ xanh. 40 Thế là mọi người ngồi xuống theo nhóm. Có những nhóm năm mươi người, nhưng cũng có nhóm cả trăm người. 41 Chúa Giê-xu cầm năm chiếc bánh và hai con cá. Ngài ngước mặt lên trời tạ ơn Đức Chúa Trời về chúng. Rồi Ngài bẻ bánh và cá ra thành từng miếng và trao chúng cho các các môn đồ để họ phân phát cho đoàn dân. 42 Mọi người ăn cho đến khi tất cả đều đã no! 43 Sau đó, các các môn đồ đi thu lại được mười hai giỏ đầy những mẫu bánh và cá còn thừa lại. 44 Có khoảng năm ngàn người đàn ông đã ăn bánh và cá này. Đó là chưa kể số phụ nữ và trẻ con. 45 Tức thì, Chúa Giê-xu bảo các các môn đồ vào thuyền để đi trước Ngài đến Bết-sai-đa; là nơi cách đó một quãng bên bờ hồ Ga-li-lê. Còn Ngài ở lại để cho đoàn dân đông đang ở đó ra về. 46 Sau khi Ngài đã chào tạm biệt dân chúng xong, Ngài lên núi để cầu nguyện. 47 Khi trời đã tối, thuyền của các các môn đồ đang ở giữa hồ còn Chúa Giê-xu thì ở một mình trên đất liền. 48 Ngài nhìn thấy gió thổi ngược hướng với thuyền của họ khi họ chèo chống. Vì vậy, họ đang rất khó khăn. Đến sáng sớm, khi trời vẫn còn tối, Ngài đi bộ trên mặt nước để đến với họ. Ngài định đi qua khỏi họ. 49 Họ nhìn thấy Ngài đi trên mặt nước, nhưng họ nghĩ rằng đó là ma. Họ la lên 50 vì tất cả họ đều kinh hãi khi trông thấy Ngài. Nhưng Ngài lên tiếng nói cùng họ. Ngài nói với họ rằng, “Hãy bình tĩnh! Chính là Thầy đây, đừng sợ!" 51 Ngài vào thuyền và ngồi xuống với họ thì gió ngừng thổi. Họ vô cùng kinh ngạc về những gì Ngài đã làm. 52 Mặc dầu họ đã chứng kiến Chúa Giê-xu hóa bánh và cá ra nhiều, nhưng họ vẫn chưa hiểu hết quyền năng của Ngài như họ đáng ra phải hiểu. 53 Sau khi họ tiếp tục đi thuyền men theo mé biển Ga-li-lê thì họ tấp vào bờ tại Ghê-nê-xa-rết. Rồi họ neo thuyền tại đó. 54 Vừa khi họ ra khỏi thuyền thì người dân ở đó nhận ra Chúa Giê-xu. 55 Vì vậy, họ chạy đi khắp cả vùng để báo cho những người khác biết Chúa Giê-xu đã đến. Thế là người ta đặt những người bệnh lên cán và khiêng những người đó đến bất cứ nơi nào họ nghe đồn là có Chúa Giê-xu ở đó. 56 Tại bất kỳ thôn làng, thị trấn hoặc nơi nào ở vùng đồng quê mà Ngài đến họ đều đem người bệnh ra nơi chợ. Những người bệnh cầu xin Chúa Giê-xu cho họ chạm vào Ngài hay thậm chí là chỉ chạm đến mép áo của Ngài để Chúa Giê-xu chữa lành họ. Bất cứ ai chạm đến Ngài hoặc áo Ngài đều được chữa lành.

Chapter 7

1 Ngày nọ, có mấy người phe Pha-ri-si cùng một số người dạy luật Do Thái từ Giê-ru-sa-lem đến tụ tập lại xung quanh Chúa Giê-xu. 2 Những người Pha-ri-si nhìn thấy các các môn đồ thường không rửa tay trước khi ăn. 3-4 Họ và mọi người Do Thái khác đều tuân thủ khắc khe các những truyền thống mà tổ tiên đã dạy. Cụ thể là họ rửa ly, bình, ấm, các vật dụng chứa đồ và gường ngủ cách đặc biệt để khi sử dụng những món đồ đó Đức Chúa Trời sẽ không khước từ họ. Ví dụ như, họ sẽ không ăn nếu trước hết chưa rửa tay theo một nghi thức đặc biệt, nhất là sau khi họ đi mua đồ từ chợ về. Có nhiều truyền thống khác nữa mà họ chấp nhận và gắng sức để tuân thủ. 5 Hôm đó, mấy người Pha-ri-si và những người dạy luật Do Thái thấy một số các môn đồ của Chúa đang ăn nhưng tay của họ chưa được rửa theo nghi thức đặc biệt. Thế nên, họ chất vấn Chúa Giê-xu và nói rằng, “Các các môn đồ của thầy không tuân giữ những truyền thống của tổ tiên chúng ta! Sao họ có thể ăn khi chưa rửa tay theo nghi thức của chúng ta!” 6 Chúa Giê-xu nói với họ, “Ê-sai đã khiển trách tổ tiên của các ông và của lời nhà tiên tri mô tả rất đúng về các ông, là những người chỉ giả bộ tốt đẹp! Ông đã ghi lại những lời Đức Chúa Trời đã phán này: 'Dân này nói năng như thể họ tôn kính Ta, nhưng thật sự họ chẳng suy nghĩ đến việc tôn kính Ta gì cả. 7 Họ thờ phụng Ta cũng chẳng ích gì, vì họ chỉ dạy những điều người ta nói như thể chính Ta đã truyền dạy các điều đó.' 8 Cũng giống như tổ tiên của mình, các ông từ chối làm những điều Đức Chúa Trời truyền dạy. Thay vào đó, các ông chỉ tuân giữ những truyền thống mà người khác dạy. ” 9 Chúa Giê-xu cũng nói với họ, “Các ông cứ nghĩ rằng mình khôn khi không chịu thực hiện những gì Đức Chúa Trời truyền dạy chỉ để các ông có thể tuân giữ các truyền thống của riêng mình! 10 Ví dụ như, tổ tiên của chúng ta là Môi-se có ghi lại mạng lệnh của Đức Chúa Trời rằng, ‘Hãy tôn kính cha mẹ các con.' Người cũng viết: ‘Giới chức trách phải xử tử người nào nói xấu về cha hay mẹ mình.’ 11-12 Nhưng các ông lại dạy rằng việc không giúp đỡ gì cho cha mẹ của mình cũng không sao. Các ông dạy người ta rằng chẳng có gì sai nếu họ dâng những gì mình có cho Đức Chúa Trời thay vì giúp đỡ cha mẹ. Các ông cho phép người ta nói với cha mẹ mình rằng, ‘Những thứ tôi sẽ đưa để chu cấp cho cha mẹ thì giờ đây tôi đã hứa dâng cho Đức Chúa Trời rồi. Vì vậy, tôi không thể giúp cha mẹ được nữa. ’ 13 Như vậy, các ông xem thường những gì Đức Chúa Trời truyền dạy! Các ông dạy những điều do chính mình đặt ra và bảo mọi người phải tuân giữ chúng! Và các ông còn làm nhiều điều khác tương tự như vậy." 14 Rồi Chúa Giê-xu lại gọi dân chúng đến gần hơn. Rồi Ngài nói với họ: “Mọi người hãy nghe tôi đây! Hãy cố gắng hiểu những điều tôi sắp nói với anh em. 15 Chẳng có vật gì người ta ăn vào lại khiến Đức Chúa Trời xem họ là ô uế. Trái lại, chính những thứ ra từ bên trong lòng người ta mới khiến Đức Chúa Trời kể họ là ô uế." 16 (Nhiều bản cổ văn đáng tin cậy có thêm câu16. Nếu ai có tai để nghe, hãy để người ấy nghe.) 17 Sau khi Chúa Giê-xu rời khỏi đoàn dân, Ngài cùng các môn đồ đi vào một ngôi nhà. Họ hỏi Ngài về ẩn dụ mà Ngài vừa nói. 18 Ngài đáp lời họ rằng, “Anh em chưa hiểu nó có nghĩa là gì sao? Anh em cần hiểu rằng chẳng có vật gì từ bên ngoài vào đi vào bên trong chúng ta có thể khiến Đức Chúa Trời xem chúng ta là dơ bẩn. 19 Thay vì làm đi vào và hủy hoại tâm trí, thì nó sẽ đi xuống bao tử và sau đó chất thải sẽ được đưa ra khỏi cơ thể." Khi nói như vậy, Chúa Giê-xu đã tuyên bố rằng người ta có thể ăn bất kỳ thức ăn nào mà không sợ bị Đức Chúa Trời kể là ô uế. 20 Ngài cũng nói, “Chính những suy nghĩ và việc làm xuất phát từ bên trong người ta mới khiến Đức Chúa Trời xem họ là ô uê. 21 Cụ thể, chính bản chất sâu kín bên trong người ta khiến họ nghĩ đến những điều xấu xa; họ làm chuyện đồi bại, họ trộm cắp, họ giết người. 22 Họ phạm tội gian dâm, họ tham lam, họ làm chuyện độc ác, họ lừa lọc người khác. Họ hành động khiếm nhã, họ ganh tị người ta, họ nói xấu người khác, họ kiêu căng, họ hành xử ngu xuẩn. 23 Những ai có các suy nghĩ này và rồi làm ra các việc xấu xa này, thì đó là điều khiến Đức Chúa Trời kể họ là ô uế.” 24 Sau khi Chúa Giê-xu và các môn đồ rời khỏi Ga-li-lê, họ đi đến vùng đất xung quanh hai thành phố Ty-rơ và Si-đôn. Đang khi Ngài lưu trú ở tại một ngôi nhà kia, Ngài không muốn bất cứ ai biết điều đó, nhưng chẳng bao lâu dân chúng đã phát hiện ra rằng Ngài đang ở đó. 25 Một phụ nữ kia có con gái bị tà linh ám nghe biết về Chúa Giê-xu. Chị liền đến tìm Ngài và quỳ nơi chân Ngài. 26 Người phụ nữ này không phải là người Do Thái. Tổ tiên của chị không phải là người Do Thái. Bản thân chị được sinh ra ở tại khu vực xung quanh vùng Phê-nê-xi thuộc xứ Sy-ri. Chị nài xin Chúa Giê-xu đuổi tà linh ra khỏi con gái mình. 27 Ngài nói với người phụ nữ đó rằng, “Trước hết phải để cho con cái ăn mọi thứ mà nó muốn, bởi vì lấy thức ăn người mẹ đã dọn cho con mình mà ném cho những con chó con ăn là điều không phải. ” 28 Chị đáp lời Ngài rằng, “Thưa Ngài, điều Ngài nói rất đúng, nhưng thậm chí những con chó trong nhà nằm chầu chực dưới bàn cũng được ăn những bánh vụn mà mấy đứa nhỏ làm rớt đấy chứ.” 29 Chúa Giê-xu nói với chị, “Bởi vì những lời chị vừa nói đó, chị hãy về nhà đi. Tôi đã khiến tà linh ra khỏi con gái chị rồi. ” 30 Người phụ nữ trở về nhà và thấy con mình nằm yên lặng ở trên gường, còn tà linh thì đã ra khỏi nó. 31 Chúa Giê-xu và các môn đồ rời khỏi vùng đất xung quanh thành Ty-rơ và đi về hướng bắc qua thành Si-đôn, rồi hướng về phía đông băng qua vùng Mười Thành, và cuối cùng quay xuống phía nam đến các thị trấn gần biển Ga-li-lê. 32 Tại đó, người ta mang đến cho Ngài một người bị điếc và không thể nói chuyện được. Họ xin Chúa Giê-xu đặt tay lên anh để chữa lành cho anh. 33 Chúa Giê-xu đem anh xa khỏi đám đông để chỉ còn riêng hai người thôi. Ngài đặt ngón tay của mình vào từng lỗ tai của anh. Sau khi Ngài nhổ nước bọt lên mấy ngón tay, Ngài dùng các ngón tay chạm đến lưỡi của anh. 34 Rồi ngước mặt lên trời, Ngài thở dài và nói vào tai anh bằng ngôn ngữ riêng của anh rằng, “Ép-pha-ta, ” nghĩa là “Hãy mở ra! ” 35 Tức thì, người này có thể nghe được rõ ràng. Anh cũng bắt đầu nói năng rõ ràng vì bệnh khiến anh không nói được nay đã được lành. 36 Chúa Giê-xu dặn mọi người đừng cho ai biết việc Ngài làm. Nhưng, dầu Ngài liên tục ra lệnh cho họ cũng như những người khác đừng nói cho bất cứ ai những việc Ngài đã làm, nhưng họ cứ đi đồn ra càng hơn nữa. 37 Những người nghe biết việc này vô cùng kinh ngạc và nói với nhau rằng, “Mọi việc ông ấy làm thật tuyệt vời! Ngoài những việc lạ lùng khác, ông ấy còn khiến cả người điếc nghe được! Rồi ông ấy cũng khiến người câm nói được nữa!"

Chapter 8

1 Trong những ngày ấy, lại có đoàn dân đông tụ họp lại. Sau khi họ đã ở đó được hai ngày thì họ không còn thức ăn để ăn. Vậy nên Chúa Giê-xu gọi các các môn đồ đến gần và nói với họ, 2 "Đây là ngày thứ ba những người này ở đây với Thầy, và họ không còn gì sót lại để ăn hết, cho nên Thầy rất lo lắng cho họ. 3 Nếu Thầy cho họ ra về trong lúc bụng còn đói thì có một vài người trong họ sẽ ngất xỉu trên đường đi về. Một số người trong vòng họ đã đến đây từ rất xa. ” 4 Các các môn đồ biết rằng Ngài đang gợi ý họ cung cấp thức ăn cho số người ấy, thế nên một trong các môn đồ đáp lời Ngài rằng, “Chúng ta không thể tìm đủ thức ăn để cung ứng cho đoàn dân này. Chẳng có ai sinh sống ở tại khu vực này! 5 Chúa Giê-xu hỏi họ, “Anh em có bao nhiêu ổ bánh? ” Họ đáp, “Thưa, có bảy ổ. ” 6 Chúa Giê-xu ra lệnh cho đoàn dân “Hãy ngồi xuống đất! ” Sau khi họ ngồi xuống, Ngài lấy bảy ổ bánh, tạ ơn Đức Chúa Trời về chúng, bẻ chúng ra thành từng miếng và đưa cho các các môn đồ để đi phân phát cho dân chúng. 7 Họ cũng phát hiện mình có mấy con cá nhỏ. Vậy là, sau khi Ngài tạ ơn Đức Chúa Trời về những con cá đó, Ngài bảo các môn đồ, “Cũng hãy phân phát mấy con cá này. ” Sau khi họ đã phân phát cá cho đoàn dân, 8 thì người ta bắt đầu ăn và ai nấy đều được ăn no nê. Các các môn đồ đi nhặt lại những mẫu thức ăn còn thừa và đựng đầy được bảy giỏ lớn. 9 Các các môn đồ ước lượng có chừng bốn ngàn người ăn ngày hôm đó. Rồi Chúa Giê-xu cho đoàn dân ra về. 10 Ngay sau đó, Ngài lên thuyền cùng với các môn đồ và họ băng qua biển Ga-li-lên đến vùng Đa-ma-nu-tha. 11 Có một số người Pha-ri-si đến với Chúa Giê-xu. Họ bắt đầu tranh cãi với Ngài và yêu cầu Ngài làm phép lạ để chứng tỏ Đức Chúa Trời đã sai Ngài đến. 12 Chúa Giê-xu than thở trong lòng rồi nói với họ, “Sao các ông lại bảo tôi làm phép lạ? Tôi sẽ không làm một phép nào nào cho các ông thấy đâu! ” 13 Rồi Ngài bỏ đi. Ngài trở vào thuyền, cùng với các các môn đồ và họ tiếp tục đi men theo mé biển Ga-li-lê. 14 Các các môn đồ quên không mang theo đủ thức ăn. Cụ thể là họ chỉ có một chiếc bánh trong thuyền. 15 Trong lúc đang đi, Chúa Giê-xu cảnh báo họ và nói rằng, “Hãy cẩn thận! Phải coi chừng men của người phe Pha-ri-si và của đảng Hê-rốt!” 16 Các các môn đồ hiểu lầm Ngài. Họ nói với nhau, “Chắc Thầy nói như vậy là vì chúng ta không đem theo bánh. ” 17 Chúa Giê-xu biết họ đang trao đổi điều gì. Thế nên Ngài nói với họ, “Sao anh em lại nói về việc thiếu bánh ở đây? Đáng ra, đến lúc này anh em đã phải hiểu điều Thầy nói chứ! 18 Anh em có mắt, nhưng lại không hiểu những gì mình thấy! Anh em có tai, nhưng lại không hiểu những gì Thầy nói! ” Rồi Ngài hỏi, “Anh em không nhớ chuyện đã xảy ra 19 khi Thầy bẻ chỉ có năm ổ bánh mà lại nuôi ăn đến năm ngàn người hay sao? Không những ai cũng được ăn no nê, nhưng vẫn còn thức ăn thừa lại! Anh em đã thu lượm được bao nhiêu giỏ bánh thừa? ” Họ đáp, "Chúng tôi đã thu được mười hai giỏ đầy.” 20 Rồi Ngài hỏi, “Khi Thầy bẻ bảy ổ bánh để nuôi bốn ngày người, thì một lần nữa khi ai cũng ăn no cả rồi, thì anh em đi thu gom được mấy giỏ bánh thừa?" Họ đáp: “chúng tôi đã thu được bảy giỏ lớn đầy. ” 21 Rồi Ngài nói với họ, “Anh em không hiểu sao?” 22 Họ đi thuyền đến Bết-sai-đa. Dân chúng đem đến cho Chúa Giê-xu một người mù và xin Ngài chạm đến anh để chữa lành cho anh. 23 Chúa Giê-xu nắm tay anh mù dắt anh ra bên ngoài thị trấn. Rồi Ngài thoa nước bọt lên mắt anh, Ngài lấy tay đặt lên người anh rồi hỏi anh, “Anh có nhìn thấy gì không?” 24 Anh ta nhìn lên rồi nói: “Dạ, tôi thấy người ta! Họ đang đi lại, nhưng tôi thấy không rõ lắm. Họ trông giống mấy cái cây! ” 25 Rồi Chúa Giê-xu lại sờ mắt của anh mù. Anh nhìn chăm chăm và chính lúc ấy anh hoàn toàn được chữa lành! Anh có thể nhìn thấy mọi thứ cách rõ ràng. 26 Chúa Giê-xu nói với anh: “Đừng đi vào thị trấn! ” Rồi Ngài cho anh về nhà. 27 Chúa Giê-xu và các môn đồ rời Bết-sai-đa đi đến các ngôi làng gần Sê-sa-rê Phi-líp. Trên đường đi, Ngài hỏi họ, “Dân chúng nói rằng Thầy là ai? ” 28 Họ đáp: “Một số người nói Thầy là Giăng Người Làm Báp-têm. Số khác nói Thầy là nhà tiên tri Ê-li. Số khác nữa thì nói Thầy là một trong những nhà tiên tri ở các thời trước.” 29 Ngài hỏi họ: “Vậy, còn anh em thì sao? Anh em nói Thầy là ai? ” Phi-e-rơ đáp lời Ngài, “Thầy là Đấng Christ! ” 30 Rồi Chúa Giê-xu nghiêm cấm rằng họ chưa nên nói cho bất cứ ai biết rằng Ngài là Đấng Christ. 31 Rồi Chúa Giê-xu bắt đầu dạy cho họ biết rằng Ngài, là Con Người, sẽ phải chịu khốn khổ rất nhiều. Ngài sẽ bị các trưởng lão, các thầy tế lễ cả, và những người dạy luật Do Thái khước từ. Ngài thậm chí sẽ bị giết chết. Nhưng vào ngày thứ ba sau khi chết, Ngài sẽ sống lại. 32 Ngài nói rõ với họ như vậy. Nhưng Phi-e-rơ đem Ngài riêng ra và bắt đầu trách Ngài vì đã nói năng như thế. 33 Chúa Giê-xu quay lại nhìn các các môn đồ. Rồi Ngài quở trách Phi-e-rơ rằng, “Hãy thôi suy nghĩ kiểu ấy đi! Sa-tan đang khiến anh nói ra lời đó! Thay vì muốn điều Đức Chúa Trời muốn Thầy làm, anh lại chỉ muốn Thầy làm những gì người ta muốn Thầy làm." 34 Rồi Ngài gọi đoàn dân lại cùng với các các môn đồ để họ có thể nghe Ngài. Ngài bảo họ, “Nếu người nào trong anh em muốn làm môn đồ của Tôi, thì người đó không phải chỉ làm những điều giúp cho mình có cuộc sống dễ dàng mà thôi. Anh em phải sẵn sàng chịu đau đớn như những tội phạm bị buộc phải vác cây thập tự giá đi đến nơi mình sẽ bị hành hình. Đó là điều mà bất cứ ai muốn làm môn đồ của Tôi phải làm. 35 Anh em phải làm như thế, vì người nào cố gắng cứu mạng sống mình bằng cách chối bỏ rằng họ không thuộc về Tôi thì sẽ mất đi sự sống của mình. Còn những người bị giết vì họ là môn đồ của Tôi và vì họ nói ra tin mừng cho những người khác sẽ sống với Tôi mãi mãi. 36 Người ta có thể có được mọi thứ mà họ muốn trong thế giới này, nhưng họ sẽ thực sự chẳng được gì cả nếu họ không có sự sống vĩnh hằng! 37 Hãy suy nghĩ cho cẩn thận về một thực tế đó là người ta hoàn toàn không thể dùng bất cứ thứ gì để đổi lấy sự sống vĩnh hằng từ nơi Đức Chúa Trời! 38 Và cũng suy nghĩ điều về này: Những ai không chịu xưng nhận rằng họ thuộc về Tôi, và những ai vứt bỏ những gì Tôi dạy trong những ngày này, khi mà nhiều người đã quay lưng lại với Đức Chúa Trời và sống một cuộc đời tội lỗi, thì Tôi, tức là Con Người, cũng sẽ phủ nhận họ thuộc về mình khi Tôi trở lại cùng với các thiên sứ thánh trong vinh quang của Cha Tôi!”

Chapter 9

1 Ngài cũng nói với các môn đồ: “Hãy nghe cho kỹ đây! Một số anh em ở đây sẽ được thấy Đức Chúa Trời bày tỏ chính Ngài ra với quyền uy lớn như một vị Vua. Anh em sẽ chứng kiến Ngài làm việc đó trước khi anh em qua đời." 2 Sáu ngày sau, Chúa Giê-xu đem Phi-e-rơ, Gia-cơ và Giăng, em Gia-cơ, và dẫn họ lên một ngọn núi cao. Trong khi họ ở một mình trên đó, Ngài đã hiện ra rất khác lạ trước họ. 3 Trang phục của Ngài trở nên trắng lóa. Chúng trắng hơn bất kỳ ai trên đất này có thể tẩy trắng chúng. 4 Có Môi-se và Ê-li, là hai nhà tiên tri sống cách đó đã lâu, hiện ra với họ. Rồi cả hai người họ bắt đầu nói chuyện với Chúa Giê-xu. 5 Sau một lúc, Phi-e-rơ nói, “Thưa thầy, ở đây thật là tuyệt vời! Vậy nên, xin cho phép chúng tôi dựng ba chiếc lều. Một cho Thầy, một cho Môi-se và một cho Ê-li! ” 6 Ông nói như vậy bởi vì ông muốn nói điều gì đó, nhưng lại không biết nói gì. Ông và hai các môn đồ kia rất sợ hãi. 7 Rồi một đám mây sáng ngời xuất hiện và bao phủ họ. Đức Chúa Trời từ trong đám mây phán rằng, “Đây là Con Trai Ta. Là con mà ta yêu thương. Vì thế, hãy nghe theo lời Người! ” 8 Khi ba các môn đồ nhìn quanh, họ bỗng thấy chỉ còn mỗi mình Chúa Giê-xu ở với họ, chẳng còn ai khác ở đó. 9 Đang khi đi từ trên núi xuống, Chúa Giê-xu dặn họ rằng họ chưa được nói với bất cứ ai việc vừa mới xảy ra với Ngài. Ngài nói, “Anh em có thể kể lại cho họ sau khi Thầy, tức là Con Người, từ cõi chết sống lại sau khi Thầy chết. ” 10 Vậy nên họ không kể lại chuyện này cho những người khác trong một thời gian dài. Nhưng họ bàn luận với nhau không biết Chúa có ý gì khi nói rằng Ngài sẽ từ cõi chết sống lại. 11 Họ hỏi Chúa Giê-xu: “Vì sao những người dạy luật của chúng ta nói rằng Ê-li phải trở lại trần gian trước khi Đấng Mê-si-a đến? ” 12-13 Chúa Giê-xu đáp lời họ, “Đúng là Đức Chúa Trời hứa sẽ sai phái Ê-li đến trước để sắp xếp mọi việc đâu ra đó. Nhưng Ê-li đã đến rồi và các lãnh đạo của chúng ta đã đối xử với ông ấy cách tệ bạc, y theo cách họ muốn, như lời các tiên tri xưa đã nói rằng họ sẽ như vậy. Nhưng thầy cũng muốn anh em suy xét những gì được chép trong Kinh thánh về Thầy, tức là Con Người. Kinh thánh cho biết Thầy sẽ chịu đau đớn nhiều và dân chúng sẽ hắt hủi Thầy." 14 Rồi Chúa Giê-xu cùng ba các môn đồ đi đến nơi các các môn đồ khác đang ở. Họ thấy một đám đông lớn vây quanh các các môn đồ ấy và một số người dạy luật Do thái đang tranh cãi với họ. 15 Đoàn dân rất ngạc nhiên khi thấy Ngài tới. Thế nên họ chạy đến và chào hỏi Ngài. 16 Ngài hỏi họ: “Các anh em đang tranh cãi vấn đề gì vậy?” 17 Một người trong họ đáp lời Ngài rằng, “Thưa Thầy, tôi đem cậu con trai của tôi đến đây để Ngài chữa cho nó. Có một tà linh bên trong cháu, khiến cháu bị câm, không nói được. 18 Bất cứ khi nào tà linh hành tấn công cháu, thì nó vật cháu xuống đất. Cháu sùi bọt mép, cháu nghiến răng và rồi người cháu trở nên cứng đơ. Tôi đã nhờ các các môn đồ của Thầy đuổi tà linh đi, nhưng họ không làm được. ” 19 Chúa Giê-xu đáp lời bằng cách nói với mấy người đó rằng, “Các người chẳng có đức tin gì cả! Tôi phải chịu đựng các người bao lâu nữa đây? Hãy đem đứa bé đến cho tôi!" 20 Vậy, họ đem cậu bé đến cho Chúa Giê-xu. Ngay khi tà linh nhìn thấy Chúa, nó vật cậu bé thật mạnh và đứa bé ngã xuống đất. Cậu lăn lộn và sùi bọt mép. 21 Chúa Giê-xu hỏi cha cậu bé rằng, “Cháu đã bị thế này bao lâu rồi? ” Ông đáp, “Cháu bị từ khi còn bé. 22 Tà linh không chỉ làm vậy, nhưng nó cũng thường ném cháu vào lửa hoặc ném xuống nước để giết cháu. Xin thương xót chúng tôi và giúp chúng tôi nếu Thầy làm được!" 23 Chúa Giê-xu lớn tiếng nói với ông rằng, “Tất nhiên là Tôi làm được! Đức Chúa Trời có thể làm bất kỳ việc gì cho người có lòng tin nơi Ngài! ” 24 Lập tức, cha cậu bé la lên, “Tôi tin rằng Thầy có thể giúp tôi, nhưng tôi chưa tin cách mạnh mẽ. Xin giúp tôi tin quyết cách mạnh mẽ hơn!" 25 Chúa Giê-xu thấy đoàn người ngày càng đông. Ngài quở trách tà linh: "Tà linh kia, mày đang khiến cậu bé này bị điếc và không thể nói được! Ta ra lệnh cho mày ra khỏi cậu bé và không bao giờ được nhập vào nó trở lại!” 26 Tà linh la lên và vật mạnh cậu bé; rồi nó ra khỏi cậu. Cậu bé không động đậy gì. Cậu trông giống như một xác chết. Vì vậy, đa số người ở đó nói rằng, “Cậu ta chết rồi! ” 27 Tuy nhiên, Chúa Giê-xu nắm tay cậu rồi đỡ cậu đứng lên. Thế là đứa bé đứng dậy. 28 Sau đó, khi chỉ có Chúa Giê-xu và các môn đồ ở trong nhà, họ hỏi Ngài: “Vì sao chúng tôi không thể đuổi được tà linh đó? ” 29 Ngài đáp: “Anh em chỉ có thể đuổi được loại tà linh này bằng cách cầu nguyện. Không còn cách nào khác.” 30 Sau khi Chúa Giê-xu và các môn đồ rời khỏi vùng đó, họ băng ngang qua vùng Ga-li-lê. Chúa Giê-xu không muốn bất kỳ người nào khác biết Ngài đang ở đâu. 31 Ngài muốn dành thời gian dạy dỗ các các môn đồ của mình. Ngài nói cho họ rằng, “Sẽ có ngày kẻ thù sẽ bắt giữ Thầy và Thầy sẽ bị nộp vào tay của người khác. Những người đó sẽ giết Thầy đi. Nhưng vào ngày thứ ba sau khi chết, Thầy sẽ sống lại! ” 32 Họ không hiểu điều Ngài đang nói cho mình và họ cũng ngại không dám hỏi Ngài có ý nói gì. 33 Sau đó Chúa Giê-xu và các môn đồ quay trở lại Ca-bê-na-um. Khi họ đang ở trong nhà, Ngài hỏi họ: “Anh em đang bàn với nhau chuyện gì đang khi đi đường vậy? ” 34 Nhưng họ không trả lời. Họ xấu hổ khi phải trả lời vì trong lúc đi đường, họ đã cãi nhau về việc ai sẽ là người quan trọng nhất khi Chúa Giê-xu trở thành vua. 35 Ngài ngồi xuống, Ngài gọi mười hai môn đồ đến gần, rồi nói với họ, “Nếu ai muốn Đức Chúa Trời xem mình là người quan trọng nhất thì người đó phải tự xem mình là người tầm thường nhất trong số mọi người, và người đó phải phục vụ mọi người.” 36 Ngài bế một đứa trẻ đặt ngay chính giữa họ. Ngài bế đứa trẻ lên tay rồi nói với họ, 37 "Người nào tiếp đón một đứa trẻ thế này bởi vì người ấy yêu mến Thầy, thì Đức Chúa Trời kể rằng người đó tiếp đón chính Thầy. Sự thật là người ấy cũng tiếp đón luôn cả Đức Chúa Trời, là Đấng đã sai phái Thầy." 38 Giăng nói với Chúa Giê-xu: “Thưa thầy, chúng tôi thấy có người đuổi tà linh ra khỏi người bị ám. Anh ta tự nhận mình có thẩm quyền do Thầy ban cho để làm chuyện đó. Vậy nên chúng tôi đã nói anh ta dừng việc đó lại bởi vì anh ta không phải là một trong số các môn đồ. ” 39 Chúa Giê-xu nói, “Đừng bảo anh ta dừng việc đó lại. Vì chẳng ai nói những điều xấu về Thầy ngay sau khi thi hành một việc quyền năng với thẩm quyền của Thầy. 40 Những người không chống lại chúng ta tức là đang cố gắng đạt đến cùng những mục đích giống như chúng ta!" 41 Đức Chúa Trời chắc chắn sẽ ban thưởng cho những ai trợ giúp anh em bằng bất cứ cách nào, thậm chí nếu họ chỉ cho anh em uống một ly nước bởi vì anh em là các môn đồ của Thầy, là Đấng Mê-si-a!” 42 Chúa Giê-xu cũng nói rằng, “Nhưng nếu anh em khiến cho một người đã tin nơi Thầy phạm tội thì Đức Chúa Trời sẽ hình phạt anh em cách nặng nề, thậm chí nếu người đó chỉ như đứa trẻ này, chẳng hề có địa vị quan trọng nào trong xã hội. Nếu ai đó buộc một tảng đá nặng quanh cổ anh em rồi ném anh em xuống biển, thì điều đó còn tốt cho anh em hơn là anh em bị Đức Chúa Trời hình phạt vì cớ gây cho người đã tin nơi Thầy phạm tội. 43 Vì vậy, nếu anh em có ý định dùng một tay của mình để phạm tội, thì đừng dùng đến nó nữa! Thậm chí nếu anh em phải chặt bàn tay đó và liệng nó đi để khỏi phạm tội thì hãy làm như vậy! Bị thiếu mất một tay khi còn ở trần gian mà được sống vĩnh hằng thì vẫn tốt hơn. Nhưng thật bất hạnh nếu anh em phạm tội để rồi kết quả là bị Đức Chúa Trời ném cả con người của anh em vào nơi hỏa ngục. 44 (Những bản sao chép cổ văn đáng tin cậy nhất đã bỏ đi cụm từ này trong câu 44 và 46, "là nơi những sâu bọ của nó không ngừng đục khoét họ và lửa thiêu đốt họ chẳng bao giờ tắt") 45 Nếu anh em có ý định dùng một bàn chân của mình để phạm tội thì hãy thôi dùng đến nó! Thậm chí nếu anh em phải chặt bàn chân đó đi để khỏi phạm tội thì hãy làm như vậy! Thiếu mất một bàn chân khi còn ở trần gian này mà được sống vĩnh hằng vẫn tốt hơn. Nhưng thật bất hạnh nếu anh em phạm tội để rồi kết quả là bị Đức Chúa Trời ném cả con người của anh em vào hỏa ngục. 46 (Những bản Kinh Thánh cổ nhất và đáng tin cậy nhất không có câu 46). 47 Nếu vì những thứ mình nhìn thấy mà anh em bị cám dỗ phạm tội thì hãy thôi ngắm nhìn những thứ đó! Thậm chí nếu anh em phải móc mắt mình ra và liệng nó đi để khỏi phạm tội thì hãy làm như vậy! Thà chỉ có một mắt mà được Đức Chúa Trời bằng lòng cai trị trên anh em, còn hơn bị Ngài ném vào hỏa ngục với cả đôi mắt còn nguyên vẹn. 48 Ở đó, những sâu bọ đục khoét người ta chẳng dứt, còn lửa thì chẳng bao giờ tàn." 49 "Vì Đức Chúa Trời sẽ ban lửa trên mọi người, giống như người ta ướp muối cho đồ ăn. 50 Muối ích lợi để ướp thức ăn, nhưng nếu muối đã mất vị mặn rồi thì anh em không thể làm cho nó mặn lại. Hãy làm đều tốt cho nhau, cũng như muối khiến thức ăn thêm đậm đà vậy."

Chapter 10

1 Chúa Giê-xu cùng các môn đồ rời khỏi đó, họ băng ngang vùng Giu-đê rồi đi tiếp qua bờ phía đông sông Giô-đanh. Khi đoàn dân lại tập họp xung quanh Ngài thì Ngài dạy dỗ họ như Ngài vẫn thường làm. 2 Trong khi Ngài đang dạy dỗ họ, một số người Pha-ri-si đến gần Ngài và hỏi, “Luật của chúng ta có cho phép người chồng ly dị vợ của mình không? ” Họ hỏi như vậy để có thể bắt lỗi Ngài, cho dù Ngài có trả lời “có” hay là “không. ” 3 Ngài đáp lời họ, “Môi-se đã dạy gì cho tổ tiên các người về vấn đề này? ” 4 Một người trong họ trả lời: “Môi-se cho phép người chồng được viết ra giấy lý do người ấy ly dị vợ và trao cho vợ tấm giấy đó, rồi cho người vợ đi.” 5 Chúa Giê-xu nói với họ, “Tổ tiên các người cứ ngoan cố muốn có cho bằng được quyền để ly dị vợ mình. Đó là lý do vì sao Môi-se đã viết nên luật đó. 6 Nhưng khi Đức Chúa Trời tạo dựng nên con người lúc ban đầu, Ngài chỉ tạo nên một người nam và một người nữ thôi. 7 Điều đó giải thích cho việc vì sao Đức Chúa Trời phán rằng, “Khi người đàn ông lấy vợ, anh ta phải lìa cha mẹ của mình mà kết hiệp với vợ. 8 Hai người phải liên hiệp với nhau thật khắng khít đến nỗi họ chỉ như một người mà thôi. Và cả hai người sẽ chỉ như một người. 9 Vì đúng là như vậy, người nam không được tách rời ra khỏi vợ của mình. Đức Chúa Trời đã gắn kết họ với nhau và Ngài muốn họ cứ kết hiệp với nhau như thế!" 10 Khi chỉ có Chúa Giê-xu và các các môn đồ ở riêng trong nhà, họ lại hỏi Ngài về vấn đề này. 11 Ngài trả lời họ, “Đức Chúa Trời xem bất kỳ người chồng nào ly dị vợ rồi đi cưới một phụ nữ khác là phạm tội gian dâm. 12 Đức Chúa Trời cũng xem người phụ nữ ly dị chồng rồi đi lấy người đàn ông khác là phạm tội gian dâm." 13 Bấy giờ, người ta đem trẻ con đến với Chúa Giê-xu để Ngài có thể chạm đến và chúc phước cho chúng. Nhưng các các môn đồ la rầy những người đó. 14 Khi Chúa Giê-xu thấy như vậy, Ngài tức giận. Ngài nói với các môn đồ rằng, “Hãy cho phép trẻ con đến với Thầy! Đừng ngăn cấm chúng! Những ai có phẩm chất giống như trẻ con mới là người Đức Chúa Trời bằng lòng cai trị trên họ. 15 Hãy lưu ý điều này: Những ai không tiếp đón Đức Chúa Trời như là vua của mình với thái độ giống như trẻ con làm, thì chắc chắn Đức Chúa Trời sẽ không bằng lòng cai trị trên họ. ” 16 Rồi Ngài ôm lấy những đứa trẻ. Ngài cũng đặt tay lên chúng và cầu xin Đức Chúa Trời ban phước cho chúng. 17 Khi Chúa Giê-xu cùng các môn đồ bắt đầu lên đường, có một người kia chạy đến với Ngài. Anh quỳ xuống trước Chúa Giê-xu và hỏi Ngài, “Thưa Thầy nhân lành, tôi phải làm gì để có sự sống vĩnh hằng?" 18 Chúa Giê-xu nói với anh, “Sao anh gọi tôi là nhân lành? Chỉ có duy Đức Chúa Trời là nhân lành mà thôi! 19 Nhưng để trả lời cho câu hỏi của anh, chắc anh biết các mạng lệnh của Môi-se như: ‘đừng giết người, đừng phạm tội gian dâm, đừng trộm cắp, đừng làm chứng dối, đừng lừa lọc ai và hãy tôn kính cha mẹ’.” 20 Anh ta đáp lời Ngài, “Thưa thầy, tôi đã tuân giữa mọi mạng lệnh đó kể từ khi tôi còn nhỏ." 21 Chúa Giê-xu nhìn anh và thương mến anh. Ngài nói với anh, “Còn một việc nữa mà anh chưa làm. Anh phải về nhà bán hết mọi thứ anh sở hữu, rồi lấy tiền đó giúp cho người nghèo. Như thế, anh sẽ được giàu có trên thiên đàng. Sau khi đã làm những điều Thầy bảo rồi thì hãy đến và đi theo Thầy! ” 22 Anh ta cảm thấy chán nản khi nghe những lời hướng dẫn của Chúa Giê-xu. Anh đi về lòng buồn bã vì anh rất giàu có. 23 Chúa Giê-xu nhìn quanh dân chúng. Rồi Ngài nói với các môn đồ cách lớn tiếng rằng, “Thật khó để những người giàu có bằng lòng cho Đức Chúa Trời cai trị trên mình. ” 24 Các các môn đồ thấy bối rối bởi điều Ngài nói. Chúa Giê-xu lại nói rằng, “Các bạn thân của tôi ơi, thật khó cho bất kỳ ai bằng lòng để Đức Chúa Trời trai trị trên mình. 25 Trên thực tế, để một con vật lớn như lạc đà chui qua lỗ kim còn dễ hơn chuyện người giàu chấp nhận để cho Đức Chúa Trời trai trị trên mình.” 26 Các các môn đồ rất ngạc nhiên. Vì vậy, họ nói với nhau, “Nếu là như vậy, thì không ai có thể được cứu cả! ” 27 Chúa Giê-xu nhìn họ rồi Ngài nói rằng, “Đúng như vậy, người ta không thể nào tự cứu mình được! Nhưng chắc chắc Đức Chúa Trời có thể cứu họ, vì Đức Chúa Trời có thể làm được mọi việc! ” 28 Phi-e-rơ thưa, “Xin hãy xem, chúng tôi đã bỏ mọi thứ lại phía sau và đi theo Thầy.” 29 Chúa Giê-xu đáp: “Thầy muốn anh em biết điều này: Những ai đã bỏ nhà cửa, anh em, chị em, cha mẹ mình, con cái mình hay phần thừa kế đất đai của mình để làm môn đồ Thầy và để công bố Tin Lành, 30 những người đó sẽ nhận được ngay trong đời này hằng trăm lần hơn những gì họ đã bỏ lại phía sau. Điều đó bao gồm nhà cửa cũng như những người thân khác giống như anh em, chị em, mẹ con và những phần đất đai. Hơn thế nữa, dầu người ta sẽ bách hại họ trên đất này bởi vị họ tin nơi Thầy, nhưng trong tương lai, họ sẽ được sự sống vĩnh hằng. 31 Nhưng Thầy cảnh báo tất cả anh em rằng: Nhiều người hiện tự cho mình là rất quan trọng sẽ trở nên chẳng quan trọng gì trong tương lai đó, trong khi nhiều người hiện xem mình chẳng quan trọng gì sẽ lại trở nên rất quan trọng vào lúc đó!" 32 Vài ngày sau, trong khi họ tiếp tục chuyến đi, Chúa Giê-xu và các môn đồ đang đi trên con đường dẫn đến Giê-ru-sa-lem. Chúa Giê-xu đi trước họ. Các các môn đồ ngạc nhiên, còn những người khác cùng đi với họ thì sợ hãi. Dọc đường đi, Ngài đem mười hai môn đồ đến một nơi chỉ có riêng họ. Rồi Ngài lại bắt đầu nói cho họ biết về chuyện sẽ xảy đến với Ngài; Ngài bảo: 33 "Anh em hãy nghe cho kỹ! Chúng ta đang đi lên Giê-ru-sa-lem. Ở đó, các thầy tế lễ cả và những người dạy luật sẽ bắt giữ Thầy, tức Con Người. Họ sẽ tuyên án rằng Thầy phải chết. Rồi họ sẽ đem Thầy đến cho những người La-mã có thẩm quyền. 34 Những người của họ sẽ chế nhạo Thầy và nhổ trên Thầy. Họ sẽ đánh đòn Thầy và rồi họ sẽ giết Thầy đi. Nhưng vào ngày thứ ba sau đó, Thầy sẽ sống lại!” 35 Dọc đường đi, Gia-cơ và Giăng, hai con trai của Xê-bê-đê, đến gần Chúa Giê-xu và thưa với Ngài, “Thưa Thầy, chúng tôi muốn Thầy làm cho chúng tôi điều này! ” 36 Ngài hỏi họ, “Anh em muốn Thầy làm gì cho anh em? ” 37 Họ nói với Ngài, “Khi Thầy cai trị trong vương quốc của mình, xin cho một người trong chúng tôi ngồi bên phải, còn người kia ngồi bên trái của Thầy.” 38 Nhưng Chúa Giê-xu nói với họ, “Anh em không hiểu điều mình xin. ” Rồi Ngài hỏi họ, “Anh em có chịu được điều đau đớn mà Thầy sắp phải chịu không? Anh em có chịu để người khác giết chết như họ sẽ giết Thầy không? ” 39 Họ đáp lời Ngài rằng, “Thưa được, chúng tôi có thể làm điều đó! ” Rồi Chúa Giê-xu nói với họ, “Đúng là anh em sẽ phải chịu đau đớn giống như Thầy và anh em sẽ bị người khác giết chết như họ sẽ giết chết Thầy. 40 Nhưng Thầy không phải là người quyết định ai sẽ ngồi bên cạnh Thầy. Đức Chúa Trời sẽ ban vị trí đó cho những người Ngài đã chọn trước rồi." 41 Mười môn đồ kia sau đó nghe biết những gì Gia-cơ và Giăng đã thỉnh cầu. Thế là họ nói rằng họ rất không vui về hai môn đồ này. 42 Chúa Giê-xu đã gọi mọi người lại và nói, “Anh em biết là các vua cũng như những người cai trị khác thích tỏ ra rằng mình có quyền lực. Anh em cũng biết rằng các quan chức của họ thích ra lệnh cho người khác. 43 Nhưng đừng bắt chước họ! Trái lại, tất cả những ai trong anh em, là người muốn Đức Chúa Trời xem mình là lớn phải trở nên như đầy tớ phục vụ những người còn lại. 44 Hơn nữa, nếu ai trong anh em muốn Đức Chúa Trời xem mình là quan trọng nhất thì người đó phải cư xử như một nô lệ trước với những người còn lại. 45 Thầy đây, tức Con Người, không đến để được phục vụ. Trái lại, Thầy đã đến để phục vụ người khác và giải thoát nhiều người bằng cách hy sinh mạng sống của mình cho họ." 46 Trên đường đến Giê-ru-sa-lem, Chúa Giê-xu và các môn đồ đến Giê-ri-cô. Rồi trong lúc họ rời khỏi Giê-ri-cô cùng với đoàn dân rất đông, có một anh mù thường ăn xin đang ngồi ở bên đường. Tên của anh là Ba-ti-mê, còn tên cha của anh là Ti-mê. 47 Khi anh nghe dân chúng nói rằng Giê-xu người Na-xa-rét sắp đi qua, anh la lên, “Giê-xu ôi! Thầy là Đấng Mê-si-a thuộc dòng dõi vua Đa-vít, xin Thầy thương xót tôi! ” 48 Nhiều người la mắng anh và bảo anh hãy im đi. Nhưng anh càng la lớn hơn rằng, “Thầy là Đấng Mê-si-a thuộc dòng dõi vua Đa-vít, xin Thầy thương xót tôi!" 49 Chúa Giê-xu dừng lại và bảo, “Hãy gọi anh ta đến ngay đây! ” Họ gọi anh mù, nói rằng, “Giê-xu đang gọi ông kìa! Hãy vui lên và đứng dậy đi! ” 50 Anh vứt áo khoát của mình sang một bên trong khi đứng bật dậy và đi đến cùng Chúa Giê-xu. 51 Chúa Giê-xu hỏi anh, “Anh muốn Tôi làm gì cho anh? ” Anh mù thưa với Ngài rằng, “Thưa Thầy, tôi muốn được sáng mắt lại! ” 52 Chúa Giê-xu nói với anh, “Tôi chữa cho anh bởi vì anh tin tôi. Vậy, anh có thể đi rồi! ” Anh ta lập tức được sáng mắt. Và rồi anh lên đường đi cùng với Chúa Giê-xu.

Chapter 11

1 Khi Chúa Giê-xu và các môn đồ đến gần Giê-ru-sa-lem, họ đến Bê-pha-giê và Bê-tha-ni gần núi Ô-li-ve. Chúa Giê-xu gọi hai các môn đồ 2 và nói với họ rằng, “Hãy đi đến ngôi làng phía trước chúng ta. Ngay khi vào làng, anh em sẽ thấy một con lừa tơ đang bị buộc mà chưa từng có ai cưỡi. Hãy mở trói cho nó và dắt nó về đây cho Thầy. 3 Nếu có ai hỏi, ‘Sao các người làm vậy?' hãy nói rằng, ‘Chúa cần dùng nó. Ngài sẽ nhờ người dắt lừa trả lại đây ngay khi Ngài không cần dùng đến nữa. ’ " 4 Vậy, hai các môn đồ đi và thấy một con lừa tơ. Nó được buộc gần cửa của một ngôi nhà bên đường. Họ tháo dây buộc nó. 5 Có mấy người ở đó nói với họ rằng, “Sao các người lại mở trói con lừa đó làm gì? ” 6 Họ nói với những người những lời Chúa Giê-xu đã dặn. Thế là người ta để cho họ dắt lừa đi. 7 Hai các môn đồ đem lừa đến cho Chúa Giê-xu rồi trải áo khoác của mình lên nó để có gì đó cho Ngài ngồi lên. 8 Nhiều người trải áo khoác của mình trên đường trước mặt Ngài. Số khác thì cắt những nhánh cây cọ từ các cánh đồng gần đó rồi trải nó dọc trên đường. 9 Những người đi trước Ngài cũng như đằng sau Ngài đều hô lớn những lời như, “Hãy ca tụng Đức Chúa Trời! ” “Nguyện Đức Chúa Trời ban phước cho Đấng đã đến với thẩm quyền của Ngài. ” 10 "Nguyện Người được phước khi cai trị giống như vua Đa-vít tổ tiên của chúng ta!" “Hãy ca ngợi Đức Chúa Trời trên từng trời cao nhất!” 11 Chúa Giê-xu vào thành Giê-ru-sa-lem cùng với họ, rồi Ngài đi vào sân đền thờ. Sau khi Ngài nhìn mọi thứ ở xung quanh đó, Ngài rời khỏi thành phố vì lúc ấy đã xế chiều. Ngài quay trở lại Bê-tha-ny cùng với mười hai môn đồ. 12 Ngày hôm sau, khi Chúa Giê-xu và các các môn đồ rời khỏi Bê-tha-ni thì Ngài cảm thấy đói. 13 Ngài nhìn thấy ở đằng xa có một cây vả đầy lá, nên Ngài đi đến đó xem thử có trái nào không. Nhưng khi đến, Ngài thấy chẳng có trái nào trên cây, vì lúc đó chưa đến mùa vả. 14 Ngài phán với cây vả rằng, “Sẽ chẳng ai ăn trái của mày nữa. ” Các các môn đồ đều nghe lời này. 15 Chúa Giê-xu và các môn đồ quay trở lại Giê-ru-sa-lem và đi vào trong sân đền thờ. Ngài thấy những người buôn bán các con vật dùng cho việc hiến tế. Ngài đuổi mấy người này khỏi sân đền. Ngài cũng lật bàn của những người bán tiền đóng thuế đền thờ để đổi lấy tiền đồng La-mã. Rồi Ngài lật ghế của những người bán bồ câu dùng để hiến tế. 16 Ngài không cho ai mang bất kỳ thứ gì để bán đi qua khu vực sân đền thờ. 17 Rồi khi Ngài dạy những người này, Ngài nói với họ: “Trong Kinh thánh có chép rằng, Đức Chúa Trời phán, ‘Ta muốn nhà Ta là nhà mà các dân từ mọi nước có thể cầu nguyện, ’ nhưng những kẻ trộm cướp các người đã khiến nó giống như một hang ổ nơi những kẻ cướp lẩn trốn. ” 18 Các thầy tế lễ cả và những người dạy luật Do Thái sau đó nghe về những việc Ngài đã làm. Họ lên kế hoạch làm thế nào để có thể giết Ngài đi, nhưng họ sợ Ngài vì họ biết rằng dân chúng rất kinh ngạc về điều Ngài dạy dỗ. 19 Mỗi tối Chúa Giê-xu và các môn đồ rời khỏi thành phố. 20 Sáng hôm sau, đang khi đi đường hướng về Giê-ru-sa-lem, họ thấy rằng cây vả bị Chúa Giê-xu rủa sả đã hoàn toàn khô héo. 21 Phi-e-rơ nhớ lại lời Chúa Giê-xu đã phán với cây vả, nên ông nói với Chúa Giê-xu rằng, “Thưa Thầy, hãy nhìn kìa! Cây vả bị Thầy rủa sả đã chết khô rồi!” 22 Chúa Giê-xu đáp, “Hãy tin Đức Chúa Trời! 23 Cũng hãy lưu ý điều này: Nếu ai nói với quả núi này rằng, ‘Hãy đứng lên và ném xuống biển đi! ’ và nếu người đó không nghi ngờ rằng việc này sẽ xảy ra, tức là nếu anh ta tin rằng việc đó sẽ xảy ra, thì Đức Chúa Trời sẽ làm điều đó cho anh ta. 24 Vì vậy, Thầy nói cho anh em biết, bất kỳ khi nào anh em cầu nguyện xin Đức Chúa Trời điều gì, hãy tin rằng mình sẽ nhận được điều đó, và nếu anh em tin, thì Đức Chúa Trời sẽ thực hiện điều đó cho anh em. 25 Thầy cũng nói cho anh em điều này: Bất kỳ lúc nào anh em cầu nguyện, nếu anh em có oán giận người nào vì họ đã gây hại cho anh em, hãy tha thứ họ để Cha của anh em trên trời cũng sẽ tha tội cho anh em. ” 26 Một số cổ bản đáng tin cậy có thêm câu: Nhưng nếu anh em không tha thứ thì Cha của anh em là Đấng ở trên trời cũng sẽ không tha tội cho anh em. 27 Chúa Giê-xu và các môn đồ lại đi vào sân đền thờ tại Giê-ru-sa-lem. Trong lúc Chúa Giê-xu đang đi dạo ở đó thì có một nhóm bao gồm các thầy tế lễ cả, một số người dạy luật Do Thái cùng các trưởng lão đến gặp Ngài. 28 Họ hỏi Ngài, “Bởi thẩm quyền nào mà ông làm những việc này? Ai trao quyền cho ông làm những việc như ông đã làm ở đây ngày hôm qua?" 29 Chúa Giê-xu đáp lời họ, “Tôi cũng hỏi các ông một câu. Nếu các ông trả lời tôi thì tôi sẽ cho các ông biết ai cho quyền tôi làm những việc đó. 30 Phải chăng Đức Chúa Trời đã trao quyền để Giăng làm báp-têm cho những người đến với ông? Hay là người ta đã trao quyền đó cho Giăng?" 31 Họ bàn luận với nhau để biết phải trả lời thế nào. Họ nói với nhau, “Nếu chúng ta đáp chính Đức Chúa Trời đã ban quyền cho Giăng, thì ông ta sẽ nói rằng, ‘Vậy thì các ông nên tin điều Giăng đã nói! ’ 32 Mặc khác, nếu chúng ta nói rằng người ta đã trao quyền cho Giăng, thì điều gì sẽ xảy ra cho chúng ta? ” Họ sợ không dám nói như vậy về Giăng, vì họ biết dân chúng sẽ nổi giận với họ. Họ biết rằng mọi người đều thật sự tin rằng Giăng là nhà tiên tri được Đức Chúa Trời sai phái. 33 Vì vậy, họ trả lời Chúa Giê-xu rằng, “Chúng tôi không biết Giăng nhận thẩm quyền từ đâu." Thế là Chúa Giê-xu đáp lại họ, “Vì các ông không trả lời câu hỏi của tôi, nên tôi cũng không nói cho các ông biết ai đã trao quyền để tôi làm những việc như tôi làm ở đây ngày hôm qua.”

Chapter 12

1 Rồi Chúa Giê-xu bắt đầu kể cho họ nghe một ẩn dụ. Ngài nói: “Có người kia trồng một vườn nho. Ông ta rồi xây một hàng rào xung quanh vườn. Ông làm một cái bể đá để đựng nước nho ép. Ông cũng xây một cái tháp cho người ngồi trong đó để canh giữ vườn nho của ông. Ông ta cho một số nông dân mướn thuê vườn để chăm sóc nó và rồi ông lên đường đi đến một nước khác. 2 Khi đến mùa thu hoạch nho, ông sai một đầy tớ đến gặp những người đang chăm sóc vườn để nhận từ họ phần nho của mình mà vườn đã sản sinh ra. 3 Nhưng khi người đầy tớ đến thì họ nắm lấy anh và đánh đập anh và họ chẳng giao cho anh trái nho nào. Rồi họ đuổi anh đi. 4 Sau đó, người chủ lại sai một đầy tớ khác đến. Nhưng họ đánh vào đầu anh này và họ xúc phạm anh nặng nề. 5 Sau đó, người chủ lại sai một đầy tớ khác đến. Các nông dân kia đã giết chết anh này. Họ cũng hành hạ rất nhiều người đầy tớ khác mà người chủ kia sai đến. Số thì họ đánh đập và số thì họ giết đi. 6 Người chủ vẫn còn một người khác ở cùng ông, đó là con trai của ông, là người mà ông rất thương yêu. Vậy là ông sai con trai của mình đến với họ vì ông nghĩ rằng họ sẽ tôn trọng anh ta. 7 Nhưng khi các nông dân thấy cậu con trai này đến, họ bàn với nhau, ‘Xem kìa! Thằng con trai của chủ vườn đã đến, là người sau này thừa kế vườn nho! Thế nên chúng ta hãy giết chết nó đi để vườn nho này sẽ là của chúng ta!' 8 Họ bắt cậu con trai của chủ vườn và giết anh ta đi. Rồi họ ném xác anh ra bên ngoài vườn nho. 9 Vậy, các ông có biết chủ vườn nho sẽ làm gì không? Ông ta sẽ đến giết hết những con người gian ác đang coi sóc vườn nho của mình. Rồi ông sẽ sắp xếp để cho những người khác chăm sóc nó. 10 Bây giờ hãy suy gẫm thật kỹ những lời này, là lời các ông đọc thấy trong Kinh thánh: "Những người là thợ đang xây nhà không chịu sử dụng một viên đá. Nhưng Chúa đã đặt viên đá đó vào chỗ nó và nó đã trở nên viên đá quan trọng nhất trong tòa nhà! 11 Chúa đã làm việc này và chúng ta đều kinh ngạc khi nhìn vào đó." 12 Các lãnh đạo Do Thái nhận ra rằng Chúa Giê-xu đang buộc tội họ khi Ngài kể câu chuyện này về việc mà những kẻ độc ác kia đã làm. Thế nên họ muốn bắt giữ Ngài. Nhưng họ lại sợ dân chúng sẽ phản ứng nếu họ làm vậy. Thế là họ rời khỏi Ngài và bỏ đi. 13 Các lãnh đạo Do Thái sai đến một số người phe Pha-ri-si cùng một số thành viên của đảng ủng hộ Hê-rốt An-ti-ba và chính quyền La-mã. Họ muốn lừa Chúa Giê-xu; họ muốn khiến cho Ngài phải nói ra điều gì đó sai trật, để họ có thể cho dân chúng thấy rằng Ngài giảng dạy những điều sai lạc và khiến Ngài gặp rắc rối với chính quyền La-mã. 14 Sau khi họ đến nơi, họ nói với Ngài rằng, “Thưa Thầy, chúng tôi biết Thầy giảng dạy chân lý. Chúng tôi cũng biết Thầy không quan tâm về điều người ta nói về Thầy, thậm chí nếu có một nhân vật quan trọng nào đó không ưa những gì Thầy nói đi nữa. Thay vào đó, Thầy dạy cách chân thật về những gì Đức Chúa Trời muốn chúng tôi làm. Vậy nên, xin cho chúng tôi biết thầy nghĩ gì về vấn đề này: Chúng ta đóng thuế cho chính quyền La-mã là đúng hay sai? ” 15 Chúa Giê-xu biết rằng họ không thực sự muốn biết điều Đức Chúa Trời muốn họ làm. Thế nên Ngài nói với họ rằng, “Tôi biết các ông chỉ đang tìm cách khiến tôi nói ra điều gì đó sai trật để các ông có thể buộc tội tôi. Nhưng dầu sao thì tôi cũng sẽ trả lời câu hỏi của các ông. Hãy đem cho tôi xem một đồng tiền để tôi có thể nhìn nó." 16 Sau khi họ đem cho Ngài một đồng tiền, Ngài hỏi họ, “Trên đồng tiền này là hình của ai? ” Và tên của ai ở trên đó? ” Họ đáp: “Đó là hình và tên của Sê-sa. ” 17 Chúa Giê-xu nói với họ: “Đúng vậy, thế nên đã đưa cho Sê-sa điều gì thuộc về ông ấy, và trả cho Đức Chúa Trời điều thuộc về Ngài. ” Họ vô cùng kinh ngạc bởi điều Ngài nói. 18 Những người thuộc phe Sa-đu-sê phủ nhận điều những người Do Thái khác tin, rằng người ta sẽ sống lại sau khi chết. Một số người thuộc phe Sa-đu-sê đến với Chúa Giê-xu và hỏi Ngài rằng, 19 "Thưa Thầy, Môi-se có dạy cho người Do Thái chúng ta rằng nếu một người đàn ông chết mà chưa có con thì anh em của người đó phải cưới người chị dâu góa chồng của mình. Rồi nếu hai người này sinh được con thì mọi người sẽ xem con đó là con của người đàn ông đã chết, và nhờ đó người chết sẽ tiếp tục có con nối dõi. 20 Thế thìm đây là một thí dụ. Có bảy anh em trong một gia đình. Người anh cả cưới vợ, nhưng anh này và vợ không có con cái. Rồi sau đó anh chết đi. 21 Người thứ hai cưới người phụ nữ đó, nhưng anh cũng không có con. Rồi sau đó anh chết đi. Người thứ ba cũng làm giống như hai anh kia. Nhưng anh cũng không con và rồi sau đó chết đi. 22 Cuối cùng cả bảy anh em, từng người một, đều cưới người phụ nữ kia, nhưng chẳng ai có con cái gì, và họ đều lần lượt qua đời. Sau đó người phụ nữ cũng qua đời. 23 Vậy thì, vào ngày người ta từ cõi chết sống lại, thì người phụ nữ sẽ là vợ của ai? Nên nhớ là cô đã lấy cả bảy anh em làm chồng!" 24 Chúa Giê-xu đáp lời họ, “Các ông chắc đã nhầm. Các ông chẳng biết Kinh thánh chép gì về điều này. Các ông cũng chẳng hiểu được quyền phép của Đức Chúa Trời khiến người ta sống lại. 25 Người phụ nữ sẽ chẳng là vợ của ai trong mấy anh em kia, vì khi người ta sống lại, thay vì người nam sẽ có vợ và người nữ sẽ có chồng, thì họ sẽ giống như các thiên sứ ở trên trời. Các thiên sứ không kết hôn. 26 Nhưng, để tôi nói về việc người ta sống lại sau khi họ chết. Trong sách Môi-se viết, ông có viết về những người đã chết; tôi chắc là các ông đã đọc nó rồi. Khi Môi-se nhìn bụi gai đang cháy, Đức Chúa Trời đã phán với ông rằng, 'Ta là Đức Chúa Trời mà Áp-ra-ham, Y-sác và Gia-cốp thờ phượng. ’ 27 Thế thì chẳng phải người chết thờ phượng Đức Chúa Trời đâu. Nhưng người sống mới thờ phượng Ngài. Cho nên khi các ông nói rằng người chết không sống lại được thì các ông đã nhầm to." 28 Một người dạy luật Do Thái nghe cuộc thảo luận của họ. Ông biết rằng Chúa Giê-xu đã trả lời câu hỏi của những người phe Sa-đu-sê rất hay. Vậy nên ông bước tới và hỏi Chúa Giê-xu: “Điều răn nào là quan trọng nhất? ” 29 Chúa Giê-xu đáp: “Điều răn quan trọng nhất là đây: ‘Hỡi Y-sơ-ra-ên, hãy nghe! Chúa là Đức Chúa Trời của chúng ta là duy nhất. 30 Các ngươi phải yêu mến Chúa là Đức Chúa Trời của ngươi trong tất cả mọi điều ngươi muốn và cảm nhận, trong mọi điều ngươi suy nghĩ và trong mọi việc mình làm!' 31 Điều răn quan trọng kế đó là: ‘Ngươi phải yêu thương những người xung quanh như yêu bản thân mình. ’ Chẳng có điều răn nào khác quan trọng hơn hai điều răn này!” 32 Người kia nói với Chúa Giê-xu rằng, “Thưa Thầy, Thầy trả lời rất phải. Thầy nói rất đúng rằng Đức Chúa Trời là Đức Chúa Trời duy nhất và rằng chẳng có Chúa nào khác. 33 Thầy cũng đúng khi nói rằng chúng ta phải yêu mến Đức Chúa Trời bằng cả những gì chúng ta muốn và cảm nhận, trong cả mọi điều chúng ta suy nghĩ và trong mọi việc mình làm. Thầy đã nói đúng rằng chúng ta phải yêu thương những người chúng ta tiếp xúc như yêu thương bản thân mình. Và Thầy cũng rất đúng khi nói rằng thực hành những điều ấy làm vui lòng Đức Chúa Trời hơn là dâng các con vật cho Ngài hay đốt những tế lễ khác. ” 34 Chúa Giê-xu nhận ra rằng người này trả lời rất khôn ngoan. Vậy nên Ngài nói với ông ta, “Ông đã gần đạt đến chỗ Đức Chúa Trời bằng lòng cai trị trên ông. ” Sau đó, các lãnh đạo Do Thái sợ không dám hỏi Ngài thêm câu nào nhằm tìm cách gài bẫy Ngài giống như vậy nữa. 35 Sau đó, trong lúc Chúa Giê-xu đang dạy dỗ trong khuôn viên đền thờ, Ngài nói với dân chúng rằng, “Những người dạy luật Do Thái này, họ rõ là sai khi nói rằng Đấng Christ chỉ đơn thuần là con cháu của vua Đa-vít! 36 Đức Thánh Linh đã khiến chính Đa-vít nói về Đấng Christ rằng, “Đức Chúa Trời phán với Chúa tôi, “Hãy ngồi bên tay phải Ta đây, tại nơi mà Ta sẽ tôn Con cao hơn bất kỳ ai khác! Hãy ngồi đây trong khi Ta đánh bại hoàn toàn các kẻ thù của Con! ”’ 37 Vì vậy, bởi chính Đa-vít đã gọi Đấng Christ là ‘Chúa tôi, ’ cho nên Đấng Christ không thể nào chỉ là một con người thuộc dòng dõi của Đa-vít! Ngài phải vĩ đại hơn Đa-vít rất nhiều! ” Nhiều người rất thích thú lắng nghe khi Ngài dạy dỗ những điều đó. 38 Đang khi Chúa Giê-xu dạy dỗ dân chúng, Ngài nói với họ, “Hãy coi chừng kẻo anh em hành xử giống như những người dạy luật của chúng ta. Họ thích được người khác tôn trọng mình, nên họ mặc lên người những cái áo choàng dài rồi đi dạo quanh để tỏ cho dân chúng thấy mình quan trọng thể nào. Họ cũng thích được người khác chào hỏi một cách kính trọng tại các khu chợ. 39 Họ thích ngồi ở những vị trí quan trọng nhất trong nhà hội. Tại các lễ hội, họ thích ngồi ở những chỗ dành cho những người được tôn trọng nhất. 40 Họ chiếm đoạt nhà cửa và tài sản của các góa phụ bằng cách lừa bịp những người đó. Rồi họ làm ra vẻ đạo đức bằng cách cầu nguyện thật dài ở nơi công cộng. Chắc chắn Đức Chúa Trời sẽ hình phạt họ cách nghiêm khắc!" 41 Sau đó, Chúa Giê-xu ngồi xuống trong khuôn viên đền thờ đối diện các hộp để người dân bỏ tiền dâng hiến vào. Đang khi Ngài ngồi tại đó, Ngài quan sát người ta bỏ tiền vào trong những chiếc hộp đó. Nhiều người giàu có bỏ vào đó những số tiền rất lớn. 42 Có một góa phụ đến và bỏ vào đó hai đồng xu có giá trị rất nhỏ. 43-44 Chúa Giê-xu tập họp các các môn đồ lại xung quanh Ngài và nói với họ, “Sự thật là những người kia có rất nhiều tiền, nhưng họ chỉ dâng một phần nhỏ trong số đó. Nhưng người phụ nữ này, dầu nghèo, đã bỏ vào tất cả số tiền mà bà có để mua những thứ bà cần trong ngày hôm nay. Thế nên, người đàn bà góa này đã bỏ vào trong hộp nhiều tiền hơn tất cả những người khác!"

Chapter 13

1 Trong khi Chúa Giê-xu rời khỏi khuôn viên đền thờ thì một trong các các môn đồ nói với Ngài, “Thưa Thầy, hãy nhìn xem mấy tảng đá to lớn đẹp đẽ này và các tòa nhà tuyệt vời ở đây! ” 2 Chúa Giê-xu nói với anh, “Đúng là các tòa nhà mà anh em đang nhìn ngắm rất tuyệt vời, nhưng Thầy muốn nói cho anh em đôi điều về chúng. Chúng sẽ bị phá hủy hoàn toàn. Sẽ chẳng có viên đá nào trong khuôn viên đền thờ đây còn nằm chồng trên một viên đá khác.” 3 Sau khi họ đến núi Ô-li-ve ở phía bên kia trũng đối diện đền thờ thì Chúa Giê-xu ngồi xuống. Khi chỉ còn Phi-e-rơ, Gia-cơ, Giăng và Anh-rê ở riêng một mình với Ngài, họ hỏi Ngài, 4 "Hãy cho chúng tôi biết, khi nào việc đó sẽ xảy đến cho các công trình của đền thờ? Xin cho chúng tôi biết chúng tôi sẽ thấy những gì để biết rằng mọi việc đó sẽ sớm xảy ra." 5 Chúa Giê-xu đáp lời họ rằng, “Hãy cẩn thận để không ai đánh lừa anh em về việc sẽ xảy ra! 6 Nhiều người sẽ đến và nhận rằng Thầy đã sai phái họ. Họ sẽ nói, “Tôi là Đấng Christ! ’ Họ sẽ lừa dối nhiều người. 7 Khi anh em nghe tiếng của binh lính giao chiến với nhau, hoặc khi anh em nghe tin tức về các cuộc chiến ở xa, thì đừng bối rối. Chắc chắn những việc ấy sẽ xảy ra. Nhưng khi chúng xảy ra, đừng nghĩ rằng Đức Chúa Trời sẽ hoàn tất mọi điều mà Ngài đã hoạch định vào thời điểm đó! 8 Các phe nhóm sống ở nhiều quốc gia khác nhau sẽ đánh nhau và các vua cùng các lãnh đạo sẽ giao chiến với nhau. Cũng sẽ có động đất ở nhiều nơi và sẽ có nạn đói. Tuy nhiên, khi các việc này xảy ra, thì người ta mới chỉ bắt đầu phải chịu đau khổ mà thôi. Những khổ nạn ban đầu mà họ trải qua này sẽ giống như các cơn đau đẻ đầu tiên mà người phụ nữ phải chịu khi sắp sinh con. Họ sẽ chịu khổ nạn nhiều hơn nữa sau đó. 9 Hãy chuẩn bị cho những gì mà người ta sẽ gây ra cho anh em vào lúc đó. Họ sẽ bắt anh em và đem đi xét xử trước các nhóm lãnh đạo. Người ta sẽ đánh đập anh em trong các nhà hội. Họ sẽ đem anh em ra xét xử trước sự hiện diện của các cấp chính quyền. Nhờ vậy, anh em sẽ có thể nói cho họ biết về Thầy. 10 Những người đi theo Thầy phải công bố tin mừng cho người dân ở tất cả các nước trước khi Đức Chúa Trời hoàn tất mọi việc mà Ngài đã hoạch định. 11 Khi người ta bắt giữ anh em, đừng lo về lời mình sẽ nói. Thay vào đó, hãy nói ra những gì Đức Chúa Trời đặt trong trí của anh em vào lúc đó. Cho nên, không phải chỉ có anh em nói thôi đâu, mà chính Đức Thánh Linh sẽ nói thông qua anh em. 12 Sẽ có những anh chị em phản bội lại những anh chị em khác. Sẽ có những ông bố phản bội lại con cái mình. Cũng sẽ có những người con phản bội lại cha mẹ để cho các quan chức chính quyền giết họ đi. 13 Đa phần người ta sẽ thù ghét anh em vì cớ anh em tin Thầy. Nhưng ai trong anh em cứ tiếp tục tin cậy Thầy cho đến chết thì sẽ được cứu. 14 Trong thời gian đó sự ghê tởm sẽ vào trong đền thờ. Nó sẽ làm ô uế đền thờ và khiến người ta bỏ phế nó. Khi anh em thấy nó ở nơi nó không đáng có, thì anh em phải chạy thoát cho mau! (Ai đang đọc lời này cần phải để ý đến lời cảnh báo ở đây!) Khi đó, người nào đang ở trong vùng Giu-đê phải trốn chạy lên các đồi núi. 15 Ai đang ở bên ngoài nhà của mình thì đừng có vào nhà để lấy bất kỳ thứ gì. 16 Người đang làm việc ngoài đồng cũng đừng quay về nhà để lấy thêm áo quần. 17 Thầy cảm thấy rất tội nghiệp cho những phụ nữ lúc đó đang mang thai và những phụ nữ đang nuôi con nhỏ bằng sữa mẹ, vì sẽ rất khó để họ chạy thoát! 18-19 Vào những ngày đó, người ta sẽ vô cùng khốn đốn. Người ta chưa từng phải chịu khốn khổ đến như vậy kể từ lúc Đức Chúa Trời bắt đầu tạo dựng nên thế giới này cho đến nay; và người ta cũng sẽ không bao giờ phải chịu khốn khổ như vậy nữa. Vậy nên hãy cầu nguyện để thời gian đau đớn này sẽ không xảy ra vào mùa đông, là lúc khó khăn cho mọi người trong việc đi lại. 20 Nếu Chúa, là Đức Chúa Trời, không quyết định sẽ rút ngắn thời gian mà người ta phải chịu khốn khổ rất nhiều này, thì mọi người sẽ chết. Nhưng Ngài đã quyết định rút ngắn thời gian đó lại vì Ngài quan tâm đến những người Ngài đã chọn. 21-22 Lúc đó, người ta sẽ nói dối rằng họ là Thầy, tức Đấng Christ. Và một số người sẽ xuất hiện tự nhận mình là tiên tri đến từ Đức Chúa Trời. Rồi họ sẽ thực hiện nhiều thứ phép lạ. Thậm chí họ sẽ cố gắng để lừa gạt cả những người Đức Chúa Trời đã chọn. Vậy nên khi đó, nếu có ai nói với anh em rằng, ‘Hãy xem kìa, đây là Đấng Christ!, ’ hoặc nếu có ai đó nói rằng, ‘Hãy xem kìa, Ngài ở đàng kia!, ’ thì đừng tin! 23 Hãy cảnh giác! Phải nhớ rằng Thầy đã cảnh báo anh em về mọi điều này trước khi nó xảy ra! 24 Sau khoảng thời gian người ta đã chịu khốn khổ như vậy thì mặt trời sẽ trở nên tối và mặt trăng thì không chiếu sáng nữa; 25 các ngôi sao sẽ rơi xuống từ trời và mọi quyền thế trên trời sẽ bị rúng động khỏi chỗ của nó. 26 Rồi người ta sẽ thấy Thầy, tức Con Người, đến giữa những đám mây cách quyền năng và vinh quang. 27 Rồi Thầy sẽ sai các thiên sứ để họ tập hợp lại những người Đức Chúa Trời đã chọn từ khắp mọi nơi, từ những vùng hẻo lánh nhất trên đất. 28 Bây giờ, Thầy muốn anh em học đôi điều từ cách cây vả lớn lên. Khi nhánh của nó trở nên mềm mại và lá bắt đầu đâm chồi thì anh em biết sắp đến mùa hè. 29 Tương tự, khi anh em thấy những gì Thầy vừa mô tả xảy ra thì chính anh em sẽ biết rằng thời điểm Thầy trở lại đã gần lắm rồi. Nó cũng giống như thể Thầy đang đứng ngay ở trước cửa vậy. 30 Hãy ghi nhớ điều này, thế hệ này sẽ không chết cho đến khi những việc kia xảy ra. 31 Anh em có thể chắc chắn rằng những việc mà Thầy đã báo trước đó sẽ xảy ra. Trái đất và những thứ trên trời một ngày kia sẽ bị hủy diệt, nhưng các việc này mà Thầy đã nói cho anh em biết chắc chắn sẽ xảy ra. 32 Nhưng không ai biết thời điểm chính xác Thầy sẽ trở lại. Các thiên thần trên trời cũng không biết. Thậm chí Thầy đây là Con Đức Chúa Trời cũng không biết. Chỉ có Cha Thầy biết mà thôi. 33 Vậy nên hãy luôn sẵn sàng! Phải luôn cảnh giác, vì anh em không biết khi nào thời điểm đó sẽ đến khi tất cả những sự kiện đó sẽ xảy ra! 34 Khi một người muốn đi đến một nơi xa đang chuẩn bị để rời khỏi nhà mình, ông nói với các đầy tớ rằng họ phải quản lý ngôi nhà. Ông nói với mỗi người việc người có cần phải làm. Rồi ông cũng cũng dặn người giữ cửa phải luôn sẵn sàng để mở cửa khi ông về. 35 Người đó phải luôn sẵn sàng, vì anh ta không biết liệu chủ sẽ trở về lúc chiều tối, lúc nửa đêm, khi gà gáy hay vào rạng sáng. Tương tự, anh em cũng phải luôn sẵn sàng, vì anh em không biết khi nào Thầy sẽ trở lại. 36 Mong là khi Thầy đến cách bất ngờ, thầy sẽ không nhìn thấy anh em chưa sẵn sàng! 37 Những lời mà Thầy nói với các các anh em, là môn đồ, thì Thầy cũng nói cho mọi người: Phải luôn sẵn sàng!”

Chapter 14

1 Lúc đó chỉ còn hai ngày nữa trước khi người dân bắt đầu kỷ niệm kỳ lễ kéo dài một tuần mà họ gọi là Lễ Vượt Qua. Trong những ngày đó, họ cũng kỷ niệm kỳ lễ có tên là Lễ Bánh Không Men. Các thầy tế lễ cả và những người dạy luật Do Thái đang lên kế hoạch làm thế nào để họ có thể lén lút bắt giữ Chúa Giê-xu để xử tử Ngài. 2 Nhưng họ bàn với nhau rằng, “Chúng ta không nên làm điều này trong kỳ lễ vì nếu chúng ta làm vậy, dân chúng sẽ phẫn nộ với chúng ta và sẽ nổi loạn!” 3 Chúa Giê-xu đang ở tại Bê-tha-ny trong nhà của Si-môn, là người được biết đến như là người mắc bệnh hủi. Trong khi họ dùng bữa, có một phụ nữ đi đến chỗ Ngài. Chị mang theo một bình bằng đá đựng loại dầu thơm rất đắt tiền có tên là dầu cam tòng. Chị mở bình ra rồi đổ toàn bộ dầu thơm lên trên đầu của Chúa Giê-xu. 4 Một số người đang có mặt trở nên giận dữ và nói với nhau rằng, “Thật không hay chút nào khi cô ta phung phí dầu thơm như vậy! 5 Dầu đó có thể được bán với giá tương đương tiền công của một năm ròng, rồi số tiền đó đã có thể được dùng để giúp cho người nghèo! ” Vậy là, họ la mắng chị. 6 Nhưng Chúa Giê-xu nói, “Đừng la mắng chị ta nữa! Chị đã làm cho Thầy điều mà Thầy cho là rất đúng. Cho nên đừng làm phiền chị như vậy! 7 Các anh em sẽ luôn có người nghèo ở giữa anh em. Thế nên anh em có thể giúp họ bất cứ khi nào anh em muốn. Nhưng Thầy không còn ở đây với các anh em được bao lâu nữa. 8 Chị rất phải khi đã làm những gì mình có thể. Dường như thể chị đã biết rằng Thầy sắp phải chết, bởi vì chị đã xức dầu trước cho xác Thầy, để sẵn sàng cho việc chôn cất. 9 Thầy sẽ nói cho các anh em điều này: Bất cứ nơi nào trên thế giới mà những người theo Thầy rao giảng tin mừng ra, thì họ cũng sẽ kể lại những gì chị đã làm, và mọi người sẽ nhớ đến chị." 10 Sau đó, Giu-đa Ích-ca-ri-ốt đi đến chỗ các thầy tế lễ cả để nói về việc giúp họ bắt giữ Chúa Giê-xu. Anh ta làm vậy mặc dù anh là một trong mười hai môn đồ của Ngài! 11 Khi các thầy tế lễ cả nghe được điều anh ta sẵn sàng làm cho họ thì họ rất vui mừng. Họ hứa rằng họ sẽ cho anh ta một số tiền lớn để đáp lại. Giu-đa đồng ý và bắt đầu tìm cơ hội để giao nộp Chúa Giê-xu cho họ. 12 Vào ngày đầu tiên của kỳ lễ mà họ gọi là Lễ Bánh Không Men, khi người ta giết chiên con để ăn Lễ Vượt Qua, các các môn đồ của Chúa Giê-xu nói với Ngài rằng, “Thầy muốn chúng tôi đi và sửa soạn bữa ăn kỷ niệm Lễ Vượt Qua ở đâu để chúng ta có thể ăn ở đó? ” 13 Vậy nên, Chúa Giê-xu đã chọn hai trong số các môn đồ để sửa soạn mọi thứ. Ngài nói với họ, “Hãy vào thành Giê-ru-sa-lem. Có một người tại đó sẽ gặp anh em, là người đang mang theo một bình lớn đầy nước. Hãy đi theo người đó. 14 Khi anh ta đi vào một ngôi nhà, hãy nói với chủ ngôi nhà rằng, ‘Thầy của chúng tôi muốn chúng tôi sửa soạn bữa ăn kỷ niệm Lễ Vượt Qua để Thầy có thể ăn với chúng tôi là các môn đồ của Thầy. Xin chỉ cho chúng tôi căn phòng đó.' 15 Chủ nhà sẽ chỉ cho anh em một phòng lớn ở tầng trên của ngôi nhà. Nó sẽ có sẵn đồ đạc và sẵn sàng để chúng ta dùng bữa tại đó. Rồi anh em hãy sửa soạn bữa ăn cho chúng ta tại đó. ” 16 Vậy, hai các môn đồ rời đi. Họ đi vào thành và thấy mọi việc diễn ra y như Ngài đã cho họ biết. Họ sửa soạn bữa ăn kỷ niệm Lễ Vượt Qua ở đó. 17 Khi trời đã tối, Chúa Giê-xu đến ngôi nhà cùng với mười hai môn đồ. 18 Khi mọi người đang ngồi ăn ở đó, Chúa Giê-xu nói, “Hãy nghe cho kỹ điều này: Một người trong anh em sẽ tạo cơ hội để cho kẻ thù của Thầy bắt Thầy. Đó là một trong số các anh em hiện đang ăn với Thầy đây! ” 19 Các các môn đồ rất buồn và họ lần lượt nói với Ngài rằng, “Chắc đó không phải là tôi đâu?” 20 Rồi Ngài nói với họ, “Đó là một trong mười hai môn đồ, người đang nhúng bánh vào trong đĩa nước xốt cùng với Thầy đây. 21 Chắc chắn là Thầy, tức Con Người, sẽ chết, vì đó là điều đã được chép về Thầy. Nhưng kẻ phản bội Thầy sẽ phải chịu hình phạt nặng nề! Thật ra thì, thà kẻ đó không được sinh ra thì hơn." 22 Trong khi họ đang ăn, Ngài cầm một miếng bánh lên và tạ ơn Đức Chúa Trời về bánh đó. Rồi Ngài bẻ nó ra thành từng miếng rồi đưa nó cho họ và nói với họ rằng, “Bánh này là thân thể Thầy. Hãy cầm lấy và ăn đi. ” 23 Sau đó, Ngài cầm lấy một ly rượu và tạ ơn Đức Chúa Trời về rượu đó. Rồi Ngài trao cho họ và tất cả họ đều uống. 24 Ngài nói với họ, “Rượu này là huyết của Thầy, sắp phải đổ ra khi kẻ thù giết chết Thầy. Với huyết này, Thầy sẽ xác chứng cho giao ước mà Đức Chúa Trời đã lập để tha tội cho nhiều người. 25 Thầy muốn anh em biết điều này: Thầy sẽ không còn uống rượu này nữa cho đến lúc Thầy sẽ uống lại khi Đức Chúa Trời bày tỏ ra chính Ngài là Vua." 26 Sau khi hát một bài thánh ca, họ đi ra về hướng núi Ô-li-ve. 27 Đang lúc họ đi trên đường, Chúa Giê-xu nói với họ, “Trong Kinh thánh có chép lời Đức Chúa Trời nói về Thầy rằng, ‘Ta sẽ giết người chăn và làm tan tác bầy chiên của người. ’ Những lời đó sẽ ứng nghiệm. Anh em sẽ bỏ Thầy và chạy hết. 28 Nhưng sau khi Đức Chúa Trời khiến Thầy sống lại, Thầy sẽ đi trước anh em đến vùng Ga-li-lê và gặp anh em ở đó. ” 29 Phi-e-rơ nói với Ngài rằng, “Có thể tất cả các môn đồ khác sẽ bỏ Thầy, nhưng tôi sẽ không làm chuyện đó! Tôi sẽ không bỏ Thầy đâu!” 30 Chúa Giê-xu nói với ông, “Sự thật là ngay đêm nay, trước khi gà gáy hai lần, chính anh sẽ ba lần phủ nhận rằng anh không biết Thầy! ” 31 Nhưng Phi-e-rơ cương quyết đáp lại, “Cho dầu người ta có giết chết tôi thì tôi cũng chẳng bao giờ chối rằng tôi không biết Thầy! ” Tất cả các các môn đồ khác đều nói tương tự. 32 Trên đường đi, Chúa Giê-xu và các môn đồ đến nơi mà người ta gọi là Ghết-sê-ma-nê. Ngài nói với một số môn đồ rằng, “Hãy ở lại đây trong khi Thầy cầu nguyện! 33 Rồi Ngài đem Phi-e-rơ, Gia-cơ và Giăng theo với Ngài. Ngài thấy vô cùng bối rối. 34 Ngài nói với họ, “Thầy rất buồn rầu. Nó như thể Thầy sắp phải chết vậy. Anh em hãy ở lại đây và canh chừng." 35 Ngài đi thêm một quãng và sấp mình xuống đất. Rồi Ngài cầu nguyện rằng, nếu có thể được, Ngài muốn khỏi phải chịu đau đớn. 36 Ngài nói: “Ôi, thưa Cha, vì Cha có thể làm được mọi việc, xin hãy giải cứu Con để Con khỏi phải chịu khổ vào giờ này! Nhưng xin đừng làm điều Con muốn. Thay vào đó, hãy làm điều Cha muốn!” 37 Rồi Ngài quay trở lại và thấy các các môn đồ đang ngủ. Ngài đánh thức họ dậy và nói rằng, “Si-môn! Anh đang ngủ ư? Anh không thể thức được chỉ một lúc thôi sao? ” 38 Rồi Ngài nói với họ rằng, “Anh em rất muốn làm theo điều Thầy nói, nhưng anh em thật yếu đuối. Vậy hãy tỉnh thức và cầu nguyện để anh em có thể chống trả lại khi anh em bị cám dỗ! ” 39 Rồi Ngài lại đi và cầu nguyện những lời Ngài đã cầu nguyện trước đó. 40 Khi Ngài quay trở lại, Ngài thấy họ lại ngủ nữa; họ buồn ngủ đến mức không thể mở mắt nổi. Vì họ xấu hổ nên họ không biết nói gì với Ngài sau khi Ngài đánh thức họ dậy. 41 Rồi Ngài lại đi và cầu nguyện lần nữa. Ngài quay trở lại lần thứ ba và cũng thấy họ đang ngủ. Ngài nói với họ, “Anh em vẫn còn ngủ sao? Đừng ngủ nữa! Thời điểm Thầy chịu đau đớn sắp bắt đầu rồi. Hãy xem kìa! Có người đã tạo điều kiện để những kẻ có tội đến bắt Thầy, tức Con Người. 42 Hãy đứng lên! Chúng ta hãy đi! Hãy xem! Người tạo điều kiện cho họ bắt giữ thầy đến kia rồi!” 43 Đang khi Ngài vẫn còn nói thì Giu-đa đến. Mặc dù hắn là một trong mười hai các môn đồ của Chúa Giê-xu, nhưng hắn đến để chỉ điểm cho kẻ thù bắt giữ Ngài. Có một đám đông mang gươm và gậy cùng đi với hắn. Những lãnh đạo của Hội Đồng Do Thái đã sai họ đến. 44 Giu-đa, kẻ phản bội Chúa, trước đó đã nói với đám người này rằng, “Người mà tôi hôn chính là người các ông muốn bắt. Khi tôi hôn ông ta, hãy bắt ông ta và dẫn đi. ” 45 Vậy nên khi Giu-đa đến, hắn lập tức bước ngay đến chỗ Chúa Giê-xu và nói, “Chào Thầy! ” Rồi hắn hôn Ngài. 46 Thế là đám đông bắt giữ Chúa Giê-xu. 47 Nhưng một trong số các môn đồ là người đang đứng gần đó rút gươm ra. Anh ta dùng gươm chém người đầy tớ của thầy tế lễ thượng phẩm, nhưng anh chỉ cắt đứt lỗ tai người kia. 48-49 Chúa Giê-xu nói với họ, “Thật là khôi hài khi các ông đem gươm và gậy đến đây để bắt tôi, như thể tôi là một kẻ cướp! Hằng ngày tôi vẫn ở với các người trong sân đền thờ dạy dỗ dân chúng! Sao lúc đó các người không bắt tôi đi? Nhưng việc này xảy ra thế này để điều các tiên tri đã viết trong Kinh thánh về tôi được ứng nghiệm. ” 50 Tất cả các các môn đồ tức thì lìa bỏ Ngài và chạy trốn. 51 Lúc đó có một thanh niên đang đi theo Chúa Giê-xu. Anh chỉ có một miến vải lanh quấn trên người. Đám đông bắt giữ anh, 52 nhưng khi anh vùng chạy thoát khỏi tay họ, anh đã bỏ lại tấm vải lanh trên tay họ, rồi trần truồng mà bỏ chạy. 53 Những người bắt Chúa Giê-xu dẫn Ngài đến nhà của thầy tế lễ thượng phẩm. Toàn thể Hội Đồng Do Thái đang nhóm họp tại đó. 54 Phi-e-rơ đi theo Chúa Giê-xu từ xa. Ông vào bên trong sân nhà nơi thầy tế lễ thượng phẩm ở, rồi ngồi xuống đó cùng với những người canh gác ngôi nhà của thấy tế lễ thượng phẩm. Ông sưởi ấm mình bên cạnh ngọn lửa. 55 Các thầy tế lễ cả cùng toàn bộ Hội Đồng Do Thái đã cố gắng tìm người làm chứng dối về Chúa Giê-xu để có thể xử tử Ngài. Nhưng họ không thành công 56 vì, dầu có nhiều người làm chứng dối về Ngài, nhưng lời họ mâu thuẫn nhau. 57 Cuối cùng, có mấy người đứng dậy và cáo gian Ngài bằng cách nói rằng, 58 “Chúng tôi có nghe ông ta khi ông ta nói rằng, ‘Tôi sẽ phá đền thờ do tay người ta xây cất này và trong vòng ba ngày tôi sẽ xây một đền thờ khác mà không cần sự trợ giúp của bất cứ ai. ’ ” 59 Nhưng lời của những người này nói cũng không khớp với lời của những người khác trong số họ đã nói. 60 Thế là chính thầy tế lễ thượng phẩm đứng lên trước mặt mọi người và hỏi Chúa Giê-xu, “Anh không định trả lời sao? Anh có gì muốn nói về tất cả những điều mà họ đã nói để buộc tội anh không? ” 61 Nhưng Chúa Giê-xu cứ yên lặng và không đáp lời nào. Rồi thầy tế lễ thượng phẩm thử lại lần nữa. Ông ta hỏi Ngài, “Anh có phải là Đấng Christ không? Anh có tự xưng mình là Con Đức Chúa Trời không? ” 62 Chúa Giê-xu đáp, “Đúng là như vậy. Hơn nữa, các ông sẽ thấy tôi, tức Con Người, cai trị bên cạnh Đức Chúa Trời, là Đấng toàn năng. Các ông cũng sẽ thấy tôi đến giữa các đám mây trên trời!” 63 Đáp lại lời của Chúa Giê-xu, thầy tế lễ thượng phẩm sửng sốt đến độ ông ta xé toạc chiếc áo ngoài của mình. Rồi ông nói: “Chúng ta hoàn toàn không cần thêm người nào làm chứng chống lại người này nữa, 64 vì các ông đã nghe điều hắn nói phạm đến Đức Chúa Trời! Hắn đã nói những lời xúc phạm Đức Chúa Trời! Do vậy, các ông quyết định thế nào? ” Họ đều đáp rằng Chúa Giê-xu có tội và đáng bị xử tử. 65 Rồi một số người trong họ bắt đầu khạc nhổ vào Chúa Giê-xu. Họ bịt mắt Ngài lại và bắt đầu đánh đập Ngài và nói với Ngài rằng, “Nếu mày là tiên tri thì hãy cho bọn tao biết ai đã đánh mày đi! ” Những người đứng canh giữ Chúa Giê-xu cũng dùng tay mà đánh Ngài. 66 Trong lúc Phi-e-rơ ở bên ngoài, trong sân tòa nhà của thầy tế lễ thượng phẩm, thì một cô gái giúp việc của thầy tế lễ thượng phẩm đến gần ông. 67 Khi thấy Phi-e-rơ đang sưởi ấm cạnh đống lửa, cô nhìn ông thật kỹ. Rồi cô nói, “Ông cũng là người đi cùng với Giê-xu người Na-xa-rét đó! ” 68 Nhưng ông phủ nhận điều này bằng cách nói rằng, “Tôi không biết cô đang nói gì! Tôi chẳng hiểu lời cô vừa nói là gì cả! ” Rồi ông bỏ đi đến cổng của tòa nhà. (Một số thủ bản cổ có thêm cụm từ: “Thì gà gáy, ” nhưng các bản văn đáng tin cậy nhất thì không có cụm từ này). 69 Người đầy tố gái thấy ông ở đó và lại nói với những người đứng gần đó rằng, "Người này là một trong những kẻ từng ở với người đã bị họ bắt kia. ” 70 Nhưng Phi-e-rơ lại phủ nhận! Sau một hồi, những người đứng gần đó lại nói với Phi-e-rơ rằng, “Anh cũng từ Ga-li-lê đến, nên chắc chắn anh là một trong số những người đã đi cùng Giê-xu!” 71 Nhưng ông bắt đầu mở miệng thề rằng nếu mình gian dối thì xin Đức Chúa Trời trừng phạt mình; ông nói, “Tôi không hề biết người mà các ông đang nói đến đó! ” 72 Tức thì gà gáy lần thứ hai. Phi-e-rơ nhớ lại lời Chúa Giê-xu đã nói với mình trước đó rằng, “Trước khi gà gáy lần thứ hai thì anh sẽ ba lần phủ nhận rằng anh không biết Thầy. ” Khi nhận ra mình đã chối Chúa ba lần, Phi-e-rơ bật khóc.

Chapter 15

1 Vào sáng sớm, các thầy tế lễ cả họp bàn với các thành viên còn lại trong Hội Đồng Do Thái để quyết định xem làm thế nào để buộc tội Chúa Giê-xu trước thống đốc La-mã. Quân lính của họ đã trói tay Chúa Giê-xu lại. Họ đem Ngài đến nơi ở của Phi-lát, quan tổng đốc. 2 Phi-lát hỏi Chúa Giê-xu: “Anh có nói rằng mình là vua dân Do Thái không? ” Chúa Giê-xu đáp lời ông rằng, “Chính ông đã nói như vậy. ” 3 Rồi các thầy tế lễ cả quả quyết rằng Chúa Giê-xu đã làm nhiều chuyện tồi tệ. 4 Vậy nên, Phi-lát lại hỏi Ngài, “Hãy nghe những điều xấu xa mà họ nói rằng anh đã làm, anh không có lời nào để đáp lại sao? ” 5 Nhưng Chúa Giê-xu chẳng nói gì thêm. Vì thế, Phi-lát rất ngạc nhiên. 6 Lúc đó, theo thói quen của quan tổng đốc mỗi năm trong thời gian kỷ niệm Lễ Vượt Qua ông thường ân xá cho bất kỳ tù nhân nào mà dân chúng yêu cầu. 7 Vào thời điểm đó có một phạm nhân tên Ba-ra-ba đang bị giam giữ cùng với một số người khác. Họ can tội sát nhân khi nổi dậy chống lại chính quyền La-mã. 8 Đám đông dân chúng đến gần Phi-lát và xin ông phóng thích một phạm nhân như đã làm trước đó. 9 Phi-lát hỏi họ rằng, “Quý vị có muốn tôi tha cho quý vị người mà dân chúng nói là vua của mình không? ” 10 Phi-lát hỏi như vậy vì ông ta biết việc các thầy tế lễ cả muốn làm là gì. Họ buộc tội Chúa Giê-xu bởi vì họ ganh ghét Ngài, vì có nhiều người trở nên môn đồ của Ngài. 11 Nhưng các thầy tế lễ cả xúi đám đông yêu cầu Phi-lát phóng thích Ba-ra-ba thay cho Chúa Giê-xu. 12 Phi-lát lại nói với họ rằng, “Nếu tôi tha Ba-ra-ba thì mọi người muốn tôi làm gì với vua của các người đây? ” 13 Họ la lên: “Hãy đóng đinh hắn!” 14 Phi-lát hỏi họ, “Vì sao lại như vậy? Anh ta đã phạm tội gì? ” Nhưng họ càng la lớn hơn: “Hãy đóng đinh hắn! ” 15 Thế nên, do Phi-lát muốn chiều lòng đám đông, ông đã phóng thích Ba-ra-ba cho họ. Các quân lính của ông đánh đòn Chúa Giê-xu; sau đó, ông bảo họ đem Ngài đi và đóng đinh Ngài. 16 Quân lính đem Chúa Giê-xu vào trong sân của doanh trại. Rồi họ tập hợp toàn bộ toán quân đang làm nhiệm vụ ở đó lại. 17 Sau khi các binh lính đã tập hợp lại, họ khoác lên người Chúa Giê-xu một chiếc áo màu tía. Rồi họ cũng đội lên đầu Ngài một chiếc mão mà họ đã kết từ các nhánh gai. 18 Sau đó họ chào Ngài như thể chào một vị vua, nhằm giễu cợt Ngài; họ nói rằng: “Vạn tuế, Vua dân Do Thái!" 19 Họ liên tục dùng cây sậy đánh lên đầu Ngài và khạc nhổ vào Ngài. Họ quỳ xuống trước Ngài, làm ra vẻ tôn trọng Ngài. 20 Khi đã chế nhạo Ngài xong, họ lột chiếc áo màu tía ra. Họ mặc áo của Ngài lại cho Ngài và rồi họ dẫn Ngài ra bên ngoài thành phố để đóng đinh Ngài trên cây thập tự. 21 Lúc đó có một người tên Si-môn đến từ Sy-ren xuất hiện. Người này là cha của A-léc-xan-đơ và Ru-phu. Ông chỉ đang đi ngang qua đó trong lúc Ngài đi đến bên ngoài thành. Bọn lính buộc Si-môn phải vác cây thập tự cho Ngài. 22 Quân lính đem họ đến một nơi được mà người ta gọi là Gô-gô-tha. Tên gọi đó có nghĩa là “Một nơi giống sọ người. ” 23 Rồi họ thử cho Chúa Giê-xu uống rượu pha với một dược. Nhưng Ngài từ chối không uống nó. 24 Có mấy tên lính lấy áo của Ngài. Họ đóng đinh Ngài vào cây thập tự. Sau đó, họ chia nhau mấy áo đó bằng cách rút thăm. 25 Khi người ta đóng đinh Chúa thì lúc đó là chín giờ sáng. 26 Họ gắn một tấm bảng vào cây thập tự ngay trên đầu Chúa Giê-xu, trên đó viết lý do vì sao họ đóng đinh Ngài trên cây thập tự. Tấm bảng ghi là, “Vua Dân Do Thái. ” 27 Họ cũng đóng đinh vào cây thập tự hai người vốn là trộm cướp. Họ đóng đinh một tên ở bên phải Chúa Giê-xu và tên kia ở bên trái của Ngài. 28 (Những thủ bản cổ nhất không có câu 28) 29 Những người đi ngang qua sỉ nhục Ngài bằng cách lắc đầu khi nhìn Ngài. Họ nói: “À! Mày nói là sẽ phá hủy đền thờ rồi mày sẽ xây lại trong ba ngày. 30 Nếu mày có thể làm vậy, thì hãy tự cứu mình bằng cách xuống khỏi cây thập tự đi!” 31 Các thầy tế lễ cả cùng với những người dạy luật Do Thái cũng muốn chế nhạo Chúa Giê-xu. Thế nên, họ nói với nhau rằng, “Hắn đã cứu người khác khỏi rắc rối, nhưng lại không thể tự cứu mình! 32 Hắn nói, ‘Tôi là Đấng Christ; Tôi là Vua cai trị dân Y-sơ-ra-ên. ’ Nếu những lời hắn nói là thật, thì hắn giờ phải xuống khỏi cây thập tự! Rồi chúng ta sẽ tin hắn! ” Hai người bị đóng đinh bên cạnh Ngài cũng lăng mạ Ngài. 33 Vào giữa trưa, cả xứ trở nên tối tăm và trời cứ tối như vậy cho mãi đến ba giờ chiều. 34 Đến ba giờ chiều, Chúa Giê-xu kêu lớn tiếng, “Ê-lô-i, Ê-lô-i. la-ma sa-bách-tha-ni? ” Câu đó có nghĩa là “Đức Chúa Trời của Con, Đức Chúa Trời của Con ôi, vì sao Ngài lìa bỏ Con? ” 35 Khi một số người đứng đó nghe được từ ‘Ê-lô-i’, họ đã hiểu nhầm và nói rằng, “Nghe kìa! Hắn đang gọi nhà tiên tri Ê-li đó!” 36 Một người trong họ chạy đi lấy miếng bọt biển thấm đầy giấm chua. Anh ta găm nó vào đầu một cây sậy và đưa lên cho Chúa Giê-xu uống. Anh ta nói: “Cứ đợi đi! Xem Ê-li có đến đem hắn xuống khỏi cây thập tự không! ” 37 Nhưng Chúa Giê-xu kêu lớn tiếng rồi tắt hơi và qua đời. 38 Lúc đó tấm màn trong nơi thánh của đền thờ đã bị xé ra làm hai từ trên xuống dưới. 39 Viên sĩ quan chỉ huy toán quân lính đóng đinh Chúa Giê-xu vào cây thập tự đang đứng trước Chúa Giê-xu. Khi người này nhìn thấy Ngài chết như vậy, ông thốt lên: “Đúng thật người này là Con Đức Chúa Trời! ” 40-41 Một số phụ nữ cũng có mặt ở đó; họ quan sát mọi việc xảy ra từ đằng xa. Đây là những phụ nữ đã đi cùng với Chúa Giê-xu khi Ngài còn ở Ga-li-lê và họ đã cung cấp những thứ Ngài cần. Họ đã cùng Ngài lên Giê-ru-sa-lem. Trong số các phụ nữ này có Ma-ri đến từ Ma-đơ-len. Còn có một Ma-ri khác, là mẹ của Gia-cơ nhỏ và Giô-sê. Và cũng có cả Sa-lô-mê nữa. 42-43 Gần đến chiều tối, có một người tên là Giô-sép ở A-ri-ma-thê đến. Ông là một thành viên của Hội Đồng Do Thái, là người được mọi người nể trọng. Ông cũng là một trong những người đang trông đợi thời điểm Đức Chúa Trời tỏ ra chính Ngài là Vua. Trời sắp tối. Đây là ngày trước ngày Sa-bát, là ngày người Do Thái gọi là ngày sắm sửa. Vì thế, ông mạnh dạn đến gặp Phi-lát và xin phép ông đem xác Chúa Giê-xu xuống khỏi cây thập tự để mai táng ngay. 44 Phi-lát rất ngạc niên khi nghe Chúa Giê-xu đã chết rồi. Ông gọi viên sĩ quan chỉ huy toán lính đã đóng đinh Chúa Giê-xu và hỏi xem cho chắc có phải Ngài đã chết rồi hay không. 45 Khi viên sĩ quan nói với Phi-lát rằng Chúa Giê-xu đã chết thì Phi-lát cho phép Giô-sép đem xác Ngài đi. 46 Sau khi Giô-sép mua một tấm vải lanh, ông cùng những người khác đem xác Chúa Giê-xu xuống khỏi cây thập tự. Họ quấn xác Ngài bằng vải lanh và đặt xác Ngài vào trong một ngôi mộ được đục trong vách đá trước đó. Rồi họ lăn một tảng đá phẳng chặn lối vào cửa mộ. 47 Ma-ri ở Ma-đơ-len và Ma-ri mẹ Giô-sê đều xem thấy nơi xác Chúa Giê-xu được đặt.

Chapter 16

1 Khi ngày Sa-bát đã kết thức, Ma-ri ở Ma-đơ-len, Ma-ri mẹ Gia-cơ nhỏ, cùng với Sa-lô-mê đã mua thuốc thơm để xức xác Chúa Giê-xu. 2 Vào lúc sáng sớm ngày thứ nhất trong tuần, ngay sau khi mặt trời mọc, họ lấy thuốc thơm rồi bắt đầu đi đến mộ. 3 Trong khi đi, họ hỏi nhau, “Ai sẽ giúp chúng ta lăn tảng đá chặn lối vào nơi cửa ngôi mộ? ” 4 Nhưng khi đến nơi, họ nhìn lên và thấy tảng đá rất lớn này đã được lăn đi rồi. 5 Họ bước vào bên trong mộ và nhìn thấy thiên sứ trông giống như một thanh niên. Anh này đang ngồi ở bên phải hang đá. Anh mặc áo khoác dài màu trắng. Vì vậy, họ rất kinh ngạc. 6 Anh thanh niên này nói với họ: “Chớ kinh ngạc! Tôi biết các bà đang tìm Chúa Giê-xu, người đến từ Na-xa-rét, là Đấng đã bị đóng đinh trên cây thập tự và đã chết. Nhưng Ngài đã sống lại rồi! Ngài không có ở đây! Hãy nhìn xem! Đây là nơi họ đã đặt thi thể của Ngài. 7 Hãy đi và nói cho các các môn đồ của Ngài. Đặc biệt, phải nhớ nói cho Phi-e-rơ. Hãy bảo họ, ‘Chúa Giê-xu sẽ đi đến Ga-li-lê trước các anh em, và các anh em sẽ gặp Ngài ở đó, y như Ngài đã cho các anh em biết trước đó." 8 Những người phụ nữ này đi ra ngoài và chạy khỏi mộ. Họ run rẩy vì sợ hãi lẫn kinh ngạc. Nhưng họ chẳng nói gì cho ai về việc này, vì họ rất kinh sợ. 9 Khi Chúa Giê-xu sống lại vào sáng sớm ngày thứ nhất trong tuần, Ngài hiện ra trước nhất cho Ma-ri ở Ma-đơ-len. Cô là người phụ nữ mà trước đó Ngài đã đuổi bảy tà linh ra khỏi. 10 Cô đến với những người đã từng ở với Chúa Giê-xu trong lúc họ đang than khóc và buồn rầu. Cô kể lại cho họ những điều mình đã thấy. 11 Nhưng khi cô nói với họ rằng Chúa Giê-xu đã sống lại và rằng cô đã nhìn thấy Ngài, thì họ không chịu tin điều đó. 12 Sau đó trong ngày, Chúa Giê-xu lấy diện mạo khác hiện ra cho hai môn đồ trong lúc họ đi từ Giê-ru-sa-lem đến vùng phụ cận. 13 Sau khi họ nhận ra Ngài, hai người này đã quay trở lại Giê-ru-sa-lem. Họ kể cho các các môn đồ kia nghe việc đã xảy ra, nhưng những người này không tin. 14 Sau đó Chúa Giê-xu đã hiện ra cho mười một sứ đồ trong lúc họ đang ăn. Ngài quở trách họ vì họ khăng khăng không chịu tin lời thuật lại của những người đã nhìn thấy Ngài sau khi Ngài sống lại. 15 Ngài nói với họ: “Hãy đi khắp thế giới và rao giảng tin mừng cho mọi người! 16 Đức Chúa Trời sẽ cứu những ai tin nhận sứ điệp của anh em và những ai chịu báp-têm. Ngài sẽ xử phạt những người không chịu tin. 17 Những ai tin nhận tin mừng sẽ thực hiện các phép lạ. Cụ thể là, bởi năng quyền của Thầy, họ sẽ đuổi quỷ ra khỏi người bị ám. Họ sẽ nói các thứ tiếng mà họ chưa từng học. 18 Nếu họ cầm phải rắn hoặc uống thức gì độc, họ sẽ không bị tổn hại. Bất cứ khi nào họ đặt tay trên người bệnh thì Đức Chúa Trời sẽ chữa lành cho người bệnh đó." 19 Sau khi Chúa Giê-xu đã nói những lời này với các các môn đồ, Đức Chúa Trời đã đem Ngài lên trời. Và Ngài ngồi trên ngai cạnh Đức Chúa Trời, tại vị trí vinh dự nhất bên tay phải của Ngài, để cùng cai trị với Ngài. 20 Về phần các các môn đồ, họ từ Giê-ru-sa-lem ra đi và rồi họ rao giảng ở khắp nơi. Bất kỳ nơi nào họ đến, Chúa khiến họ có thể thực hiện phép lạ. Bằng cách đó, Ngài tỏ cho mọi người rằng sứ điệp của Đức Chúa Trời là chân thật.